Mỗi người đều có tính nóng nảy riêng, mặc dù bình thường Lâm Vũ vô cùng hòa nhã, nhưng lần này ông đã thực sự nổi giận.
Gia đình tổn thất tiền bạc thì không nói, nhưng vợ con bị người ta ức hiếp, tất cả đều là do hai kẻ ngốc này mà ra.
Mấy người xem ông đây là cây ATM à? Năm trăm nghìn, tám trăm nghìn, một triệu! Bây giờ còn đòi năm triệu sao? Các người muốn tiền đến điên rồi ư?
Lâm Vũ nhìn vết tát trên mặt Lâm Nguyệt Dao, cảm thấy vô cùng xót xa.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Đường Mẫn đỏ mặt, ôm Lâm Nguyệt Dao đang khóc vào lòng, ánh mắt vô cùng đau xót, Lâm Vũ nổi giận rồi nên bà cũng không dám nói gì, bởi vì Đường Giang Sơn và Tôn Hiểu Dĩnh thật sự đã rất quá đáng, hậu quả bây giờ đều là do bọn họ gây nên.
“Báo cảnh sát! Nhất định phải báo cảnh sát bắt bọn chúng lại, chúng chính là đồ lừa gạt, con gái tôi không thể ăn tát một cách oan ức như vậy được”.
Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không được! Không thể được, nếu như báo cảnh sát thì cuộc đời của con trai chị sẽ bị hủy mất.
Nó không thể ngồi tù đâu cô Hai, cầu xin hai người đấy, hu hu hu.
Nó là người của nhà họ Đường kia mà”.
Tôn Hiểu Dĩnh khóc lóc, tỏ ra vô cùng tuyệt vọng.
Cho dù bà ta có ngốc đến đâu cũng biết rằng, một khi đã báo cảnh sát thì chắc chắn con trai bà ta cũng sẽ bị lôi ra, đến lúc đó con điếm Băng Nghiên kia sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Cô Hai, chú Hai, cháu biết sai rồi, cầu xin hai người, cháu không muốn ngồi tù đâu”.
Nhìn thấy bộ dạng của hai mẹ con, Đường Mẫn liền cảm thấy thương xót, điều quan trọng nhất là anh Hai vẫn đang nằm viện, lúc này bà làm sao có thể dứt khoát vứt bọn họ sang một bên được chứ? Hơn nữa Đường Giang Sơn còn phải ngồi tù, nếu anh Hai biết được thì nhất định sẽ mất hết ý chí.
“Ông xã, hay là...
chúng ta nghĩ cách khác đi”.
Đường Mẫn thực sự không thể chịu nổi, một khi làm như thế thì sẽ hủy đi cả gia đình của anh Hai, vợ chồng ly tán, thậm chí còn có thể đẩy ông ta vào đường cùng.
Lâm Vũ nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Đường Mẫn, sự giận dữ trong ánh mắt liền vơi đi ít nhiều, nhưng dù sao năm triệu cũng không phải là một số tiền nhỏ, chắc chắn không thể nào đưa cho bọn họ số tiền đó được, vốn tưởng một triệu như lúc đầu thì còn thương lượng được, nhưng tất cả đều bị hai mẹ con bọn họ phá nát hết cả.
“Hay là đi tìm Tiểu Lâm đi, hình như anh ấy có quen biết với vài nhân vật lớn ở thành phố Đông Hải, cũng từng khám bệnh qua.
Có lẽ anh Tiểu Lâm sẽ có cách đó.
Tên béo kia quả thực là ăn mềm chứ không ăn cứng”.
Lâm Nguyệt Dao vừa ôm má vừa cắn môi nói.
“Được, đi tìm Tiểu Lâm thôi, nói không chừng nó sẽ có cách!”
Lâm Vũ nhìn sang Đường Mẫn.
“Đi thôi, còn ngây ra đó làm gì, mau đi tìm Tiểu Lâm, chị nhịn em làm gì? Chẳng lẽ chị không muốn đi tìm Tiểu Lâm sao?”
Lâm Vũ trầm giọng nói, trừng mắt nhìn Tôn Hiểu Dĩnh.
Sắc mặt Tôn Hiểu Dĩnh ửng đỏ, nghe thấy Lâm Vũ và Đường Mẫn nói xong, bà ta liền cảm thấy hình như Tần Lâm thật sự có bản lĩnh.
“Mau đi tìm Tần Lâm thôi mẹ”.
Đường Giang Sơn không thể đợi được nữa, mặt trời sắp lặn rồi, nếu như bây giờ còn không giải quyết được thì một khi bọn họ giao video cho cảnh sát, anh ta chắc chắn sẽ toi.
Chạng vạng, mặt trời sắp lặn, khiến cho các đám mây tạo thành các đường vân đủ sắc màu, khiến cho Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn thấp thỏm không yên, lúc này Đường Mẫn đưa bọn họ đến y quán của Tần Lâm, bây giờ ở đây không có ai, chỉ có một mình Tần Lâm đang đọc sách.
“Dì Hai, sao dì lại đến đây?”
Tần Lâm sửng sốt, nhưng sau khi nhìn thấy Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn, dường như anh đã hiểu ra vấn đề.
“Tiểu Lâm, mợ Hai đang gặp chút khó khăn, muốn hỏi cháu xem có thể giúp được gì không”.
Đường Mẫn nói.
“Đúng vậy Tiểu Lâm, cậu xem đều là người một nhà cả, chúng ta....”
Tôn Hiểu Dĩnh ráng vuốt mặt cười nói, đây là lần đầu tiên bà ta bày ra vẻ mặt tươi cười khi nói chuyện với Tần Lâm.
“Không giúp được”.
Tôn Hiểu Dĩnh còn chưa kịp nói xong thì Tần Lâm đã từ chối, sắc mặt bà ta liền đanh lại, mặt đờ ra tại chỗ.
Gặp khó khăn thì mới đến tìm!
Nếu như không vì chuyện của đường Giang Sơn thì bọn họ sẽ xuất hiện ở phòng khám của anh sao? Đùa đấy à? Nếu như không vì bọn họ không còn cách nào khác thì bọn họ sẽ đến tìm anh sao?
“Tần Lâm, tôi là em họ của anh mà! Anh không thể nào thấy chết không cứu được đâu?”
Đường Giang Sơn hạ giọng nói.
“Tôi thích thấy chết không cứu đấy, cậu làm gì được tôi”.
Tần Lâm bắt chéo chân, nói một câu khiến cho đường Giang Sơn không thể nói thêm lời nào.
“Tiểu Lâm à, tôi là mợ Hai của cậu đấy.
Cậu không thể không quan tâm được, Giang Sơn là em họ của cậu kia mà, bây giờ chúng ta đều là người thân cả, tục ngữ có câu, đã là người thân thì phải giúp đỡ lẫn nhau thì mới đoàn kết được, cậu nói xem có đúng không”.
Tôn Hiểu Dĩnh cười nói.
“Không đúng, tôi không cần bà giúp tôi, vậy nên tôi cũng không muốn giúp các người.
Đơn giản vậy thôi”.
Tần Lâm vẫn cứ ngồi đó uống trà, tỏ ra thái độ như cũ, khiến cho Đường Giang Sơn và Tôn Hiểu Dĩnh không thể nói thêm gì nữa.
Mỗi câu của Tần Lâm đều làm cho bọn họ cứng họng, trực tiếp cắt đứt mọi đường lui.
“Tần Lâm, ý cậu là sao hả, cậu cũng tuyệt tình quá rồi đó, không có tình người à? Chúng ta là người thân đấy, cậu nói như thế thì cậu không coi tôi là người thân sao? Cậu Hai của cậu còn đang nằm viện kia kìa, bây giờ nếu như cậu không giúp Giang Sơn thì sẽ không có ai giúp được nữa, nó sẽ phải ngồi tù mất”.
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận nói.
“Đây là thái độ mà bà cầu xin người khác sao? Cầu xin mà vẫn khoa trương như vậy à? Với lại ngồi tù cũng tốt, tiện cải tạo một chút, coi như đỡ phải bị người ta lừa, mười năm sau sẽ trở thành một người đàn ông đích thực mà thôi”.
Tần Lâm cười nói.
“Cậu...
sao cậu lại có thể nói mấy lời như thế được?”
Tôn Hiểu Dĩnh phẫn nộ nói.
“Tôi nói như thế nào? Chẳng lẽ bắt tôi phải cung kính mấy người sao? Thật xin lỗi, một nhân vật nhỏ bé như tôi không thể nào bày ra một mặt giả dối như mợ Hai được đâu, tôi cũng không có tiền đồ như con trai bà, ngồi tù một chút thì sao, cứ coi như làm lại cuộc đời là được, đây cũng coi như là chuyện tốt, một bác sĩ quèn như tôi không sánh được với các người đâu.
Thấp cổ bé họng lắm, bà vẫn nên mời ai khác thì hơn”.
Tần Lâm vừa nói vừa cười, vẫn giữ thái độ bình tĩnh đó, cậu Hai thì anh không thể không cứu, nhưng hai người này thì còn lâu anh mới thèm quan tâm đến.
Đường Giang Sơn túc đến mức toàn thân run lên, nhưng anh ta đến đây là để cầu xin, vậy mà Tần Lâm lại bày ra thái độ như vậy, khiến anh ta vô cùng tủi nhục.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào thì mới chịu giúp tôi, tôi là em họ của anh đấy”.
Đường Giang Sơn gào lên.
“Gào cái gì, có ngon thì ai đánh cậu thành ra như vậy thì đi tìm người đó nói lý đi, chứ ở đây gào với tôi làm gì”.
Tần Lâm không hề tức giận, ngược lại càng khiến Đường Giang Sơn tức điên hơn nữa.
Đường Giang Sơn bắt đầu khóc, nhưng lần này là bị Tần Lâm làm cho tức đến khóc.
Nếu tôi có cách thì còn đến tìm anh làm gì?
“Tần Lâm, cậu ức hiếp người quá đáng!”
Tôn Hiểu Dĩnh gào lên, bà ta tức đến mức sắp ngất luôn rồi.
“Ức hiếp người quá đáng? Đáng ra câu này là tôi nên nói mấy người mới phải, lúc ở nhà dì Hai các người coi thường tôi thế nào? Có phải là muốn đạp tôi dưới chân luôn rồi không? Tôi nể mặt cậu Hai nên mới không tính toán với mấy người, nhưng các người lại không biết điều, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo”.
“Sao, mềm mỏng không chịu lại muốn cứng à? Mợ Hai, bà thật không hiểu chuyện chút nào, hay là để tôi dạy các người làm sao để cầu xin người khác nhé?”
Tần Lâm cười khẩy.
“Tiểu Lâm, mợ Hai cháu thật sự muốn cầu xin đấy”.
Đường Mẫn đánh trống lảng nói.
“Dì Hai, đừng nói nữa, dì xem đây là muốn cầu xin hay muốn đánh cháu đây? Dì có thấy bọn họ muốn ăn tươi nuốt sống cháu luôn rồi không”.
Tần Lâm chế nhạo nói.
“Chuyện này...”
Đường Mẫn cười khổ, hai người này thật sự có chút quá đáng, cầu xin người khác cũng không nên như vậy chút nào, một chút thành ý cũng không có, cho dù có là Đường Mẫn thì cũng không thể bênh nổi.
“Nếu dì Hai cũng đã đến rồi thì tôi cũng muốn ba mặt một lời, tôi giúp các người cũng được thôi, nhưng quỳ xuống đi, để tôi xem thử thành ý của mấy người”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...