Vương Đông Tuyết hét lên.
“Anh Tần, mau chạy thôi!”
Dù gì đối phương cũng đông, Vương Đông Tuyết sợ Tần Lâm sẽ bị thương, hơn nữa chỗ này là hành lang rất chật hẹp, đến việc quay người cũng khó khăn, năm người bọn chúng lập tức lao đến.
Chạy sao?
Tần Lâm cười khẩy, trong từ điển của bản thân không có từ này, năm tên nhãi ranh lao đến, anh bình thản chỉ dùng một chiêu đánh gãy tay của bốn tên, chúng kêu gào thảm thiết, còn tên tóc mào gà thì ngã xuống cầu thang, máu me be bét, run rẩy sợ hãi, Tần Lâm thực sự quá mạnh, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì ai nấy đều phải kinh ngạc, thủ đoạn cực kỳ hiểm độc, hoàn toàn không cho chúng cơ hội đánh trả.
“Mày chết chắc rồi, mày biết đại ca tao là ai không? Chính là Vương Mãn Thương, biệt danh là Chuột Hang, mày dám đánh tao, tao sẽ giết chết mày”.
Tên đàn ông tóc mào gà miệng hùm gan sứa, phẫn nộ nhìn Tần Lâm, vẻ mặt gã lúc này rất hoảng sợ, Tần Lâm thực sự quá lợi hại, hạ gục bọn chúng trong nháy mắt, ai mà không sợ chứ?
Dương Lê Lê đứng bên cạnh cũng sững sờ, không ngừng run rẩy trong lòng, khóe miệng giật giật, không dám nhìn Tần Lâm.
“Tôi chẳng quen Vương Mãn Thương hay Vương Cẩu Thương nào cả, nhưng anh có thể gọi tới để tôi làm quen”.
Tần Lâm cười nói, vừa hay dạy dỗ cho mấy tên khốn nạn này một trận, nếu không sau này khi không có mặt anh, bọn chúng lại gây rắc rối cho Vương Đông Tuyết, đến lúc đó anh cũng không thể kịp thời xử lý được.
“Anh Tần, chúng ta mau về thôi”.
Vương Đông Tuyết vô cùng lo lắng, đây là đám du côn liều mạng, không thể đôi co với chúng được, tục ngữ nói rất hay “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó đối phó”, cô sợ bọn chúng sẽ gây bất lợi cho anh Tần.
“Không sao, chúng tôi sẽ đợi ở nhà, thời gian của tôi có hạn, chỉ đợi anh nửa tiếng được thôi, quá giờ không tiếp”.
Tần Lâm nói với tên đàn ông tóc mào gà.
“Mày chết chắc rồi thằng chó, đợi đại ca tao tới, đến chết thế nào mày cũng không biết đâu”.
Tên đàn ông tóc mào gà gào lên, thù này không báo không là quân tử, tên này lại dám bảo gã gọi đại ca đến, xem ra đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
“Đi thôi, chúng ta về nhà”.
Tần Lâm kéo tay Vương Đông Tuyết, tay cô lạnh ngắt, xem ra đã bị đám du côn này làm cho khiếp sợ rồi.
Ánh mắt của Vương Đông Tuyết vô cùng hoảng sợ, theo Tần Lâm về nhà, nhưng trong lòng lại luôn thấy bất an.
“Không sao đâu, có anh ở đây, không ai có thể làm hại em được”.
Tần Lâm dịu dàng nói.
“Anh Tần, anh phải đồng ý với em, sau này tuyệt đối không được để em phải lo lắng nữa, em sợ…..bọn chúng sẽ lại gây khó dễ cho anh”.
Vương Đông Tuyết khẽ nói, không phải cô sợ bọn chúng tới tìm mình mà sợ liên lụy đến Tần Lâm, cô rất nhát gan nhưng vì Tần Lâm mà bản thân trở nên kiên cường, nếu ai đó làm hại đến anh, cô chắc chắn sẽ đứng ra bảo vệ.
“Đồ ngốc này”.
Tần Lâm kéo Vương Đông Tuyết vào lòng, khẽ vỗ lưng cô.
Lúc này Tần Lâm gọi cho Long Ích Huy.
“Alo? Tần đại sư, cậu có chuyện gì căn dặn?”
Long Ích Huy dè dặt tiếp điện thoại của Tần Lâm.
“Ông biết Vương Mãn Thương chứ?”
Tần Lâm nói.
“Ờ……Tần đại sư, lẽ nào hắn đắc tội với cậu sao?”
Long Ích Huy nói.
“Đó là đàn em của tôi, nếu hắn dám đắc tội với cậu, tôi chắc chắn sẽ không tha cho hắn, bắt phải quỳ xuống tạ tội với cậu”.
“Ông đến đây một chuyến đi, tôi gửi địa chỉ cho”.
Tần Lâm nói xong liền cúp mắt, tim Long Ích Huy đập bình bịch, có khi nào tên Vương Mãn Thương này gây rắc rối cho mình không? Nhưng bây giờ ông ta không dám gọi điện cho Vương Mãn Thương, trong lòng nơm nớp lo sợ, vội đến địa chỉ mà Tần Lâm bảo.
“Tên nhãi ranh, tao xem mày vênh váo đến bao giờ? Ông đây chắc chắn sẽ đánh nhừ tử hai bọn chó chúng mày”.
Tên đàn ông tóc mào gà tức giận, sắc mặt trở nên u ám, gọi điện thoại cho đại ca.
Lúc này Vương Mãn Thương đang ở bên người tình của mình, thấy tên tóc mào gà gọi đến, hắn ta vô cùng bực bội.
“Vương Lượng, nếu mà không có chuyện gì thì tôi sẽ đập chết cậu đấy”.
Nhìn người tình đang hào hứng nhưng không được thỏa mãn dục vọng ở trên giường, Vương Mãn Thương bực bội nói.
“Đại ca, em có một mối ngon lắm, nghe nói vừa được một lô đất có khá nhiều tiền, lại là nữ nữa, bọn em bị đánh tàn phế rồi, đại ca phải cứu em đấy”.
Tên đàn ông tóc mào gà ấm ức nói.
“Cừu non béo tốt, ha ha, cũng được đấy, gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi qua đó”.
Vương Mãn Thương tắt máy, vỗ mạnh vào mông người tình, nói với vẻ mờ ám.
“Đợi anh nhé, về xử lý em sau, làm một trận lên bờ xuống ruộng thì thôi, khì khì khì”.
Vương Mãn Thương mặc quần áo đi đến địa chỉ mà Vương Lượng bảo, gọi thêm mười mấy thằng đệ nữa, lúc này phải ra oai, Vương Lượng đã bị người ta đánh cho một trận rồi, nếu hắn không kêu gọi thêm anh em, đến đó chắc chắn cũng sẽ bị xử lý.
Vương Mãn Thương là kẻ ranh ma thực sự, hắn hiểu đạo lý này.
......
Chưa đến ba phút sau, tiếng gõ cửa nhà Vương Đông Tuyết vang lên.
“Đông Tuyết, là chị, chị họ đây”.
“Chị còn đến làm gì?”
Vương Đông Tuyết lạnh lùng nói, nếu không phải vì Dương Lê Lê thì cô cũng không bị đám người xấu đó dòm ngó đến, cô ta lại đi hãm hại người thân của mình, Vương Đông Tuyết không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được.
“Cho cô ta vào đi, xem cô ta nói gì”.
Tần Lâm nói.
Vương Đông Tuyết mở cửa, Dương Lê Lê tập tà tập tễnh bước vào.
“Xin lỗi Đông Tuyết, chị biết sai rồi, em mau đi đi nếu không sẽ không kịp đâu, tên Vương Mãn Thương đó là tên côn đồ rất hung ác, không dễ đối phó như Vương Lượng đâu, hơn nữa anh ta còn là trùm trong thành phố, có mấy chục đàn em dưới quyền, hô cái đến ngay, em đắc tội với Vương Lượng đồng nghĩa với việc đắc tội với Vương Mãn Thương, bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho hai người.
Chị không có tiền, bọn em mau đi đi, nếu không muốn chạy cũng không kịp đâu”.
Dương Lê Lê khóc lóc nói.
Sắc mặt Vương Đông Tuyết trở nên trầm ngâm, lúc này cô động lòng trắc ẩn, mặc dù chị họ đã lừa gạt cô nhưng dẫu sao cũng là người thân của mình, hơn nữa chị ấy bảo cô nhanh chóng rời đi cũng là vì nghĩ cho cô.
“Hay là chúng ta bỏ chạy đi anh Tần?”
Vương Đông Tuyết nhìn Tần Lâm, lưỡng lự nói.
“Chạy? Chạy đi đâu chứ? Tránh được bây giờ chứ không tránh được mãi mãi, hơn nữa chốc lát nói không chừng tên tóc mào gà đó dẫn đại ca của gã đến để dập đầu nhận tội với chúng ta cũng nên”.
Tần Lâm cười, bình thản nói.
“Tôi biết cậu đánh nhau giỏi nhưng hai nắm đấm không địch lại được nhiều người.
Cậu không hề biết Vương mãn Thương là người thế nào, anh ta là ông trùm ở cái đất này, cậu tưởng mình là ai chứ? Nhỡ Vương Đông Tuyết có nguy hiểm gì thì phải làm sao?”
Dương Lê Lê trầm giọng nói.
“Đó cũng là nhờ ơn của cô đấy”.
Tần Lâm cười khẩy, Dương Lê Lê cứng họng, không phản bác lại được, bởi vì anh nói đúng, tất cả đều do cô ta gây ra.
Bịch bịch bịch.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, mặt Dương Lê Lê biến sắc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...