“Bịch! Bịch! Bịch!”
Tần Lâm gõ cửa tầng trên.
“Ai đấy? Nửa đêm nửa hôm, gọi ma à”.
Tiếng quát từ trong phòng vọng ra, một người thanh niên cao to thô kệch hơn trăm cân, xăm khắp người, lạnh lùng nhìn Tần Lâm, lên giọng nói.
“Có chuyện gì?”
“Nửa đêm nửa hôm các người gây mất trật tự ảnh hưởng đến người dân, có biết không hả?”
Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Tôi gây mất trật tự thì sao chứ? Liên quan gì đến anh, muốn kiếm chuyện phải không?”
Người đàn ông xăm hình trừng mắt nhìn Tần Lâm, hống hách nói.
“Tôi thấy người kiếm chuyện phải là anh mới đúng, tối thế này rồi còn mở tiệc, anh tưởng đây là quảng trường à? Mau tắt nhạc rồi ngủ đi, muốn chơi thì đến quán bar, đây là tòa dân ở, không phải quán karaoke”.
Tần Lâm cũng không nhường nhịn, trừng mắt nhìn tên đàn ông xăm hình rồi nói.
“Chuyện gì đấy? Ai muốn gây chuyện hả? Đây là nhà tôi, tôi muốn làm gì thì làm? Không phục thì anh vào đây, tôi xử lý một trận là xong chuyện ngay”.
Lại một gã đàn ông gầy gò để tóc mào gà trừng mắt lạnh lùng nói.
“Anh Tần, hay là chúng ta đi thôi”.
Vương Đông Tuyết kéo tay Tần Lâm rồi khẽ nói.
“Ây dô? Cô em cũng được đấy nhỉ, tìm đâu ra được người xinh đẹp thế này chứ? Đúng là phung phí của trời, em gái à đi theo anh ta không có tiền đồ gì đâu, nhìn biết ngay là một kẻ hèn nhát, chỉ được cái mã chứ không dùng được, chơi với anh đi, hi hi hi, đảm bảo sẽ nuôi em béo trắng”.
Tên đàn ông tóc mào gà nói một cách thô tục, mắt sáng như đèn ô tô, nhìn chằm chằm vào Vương Đông Tuyết.
“Hì hì hì, em gái này đúng là thú vị đấy, nếu em ở cùng các anh một đêm, anh đảm bảo sau này sẽ không làm phiền đến em nữa”.
Ánh mắt tên đàn ông xăm hình cũng rất mờ ám, cười híp mắt nói.
“Đúng là không biết điều! Cút”.
Tần Lâm tung một cước, đạp vào lồng ngực tên đàn ông xăm hình, gã ta không hề phòng bị, ngã thẳng xuống đất, sắc mặt trắng bạch.
“Thằng chó chết này!”
Tên đàn ông tóc mào gà trừng mắt, gã không ngờ rằng tên này lại nóng tính thế, thẳng thừng ra tay đạp người anh em của gã.
“Chuyện gì thế? Cãi nhau cái gì vậy?”
Lúc này một người phụ nữ xuất hiện trước cửa, đầu tạo kiểu Dreadlocks rực rỡ sắc màu, mặc một chiếc quần bò bó, đùi xăm hình một con rắn, cũng có chút nhan sắc, phần trên chỉ mặc chiếc áo lót, lộ phần lớn da thịt.
Đeo khuyên tai to bằng nắm đấm, lấp lánh lấp lánh, nhai kẹo cao su, cầm điếu thuốc, nói với vẻ mặt già dặn.
“Nó đánh Mèo Béo rồi, đúng là muốn chết mà”.
Tên đàn ông tóc mào gà phẫn nộ nói.
“Đông Tuyết? Sao lại là em?”
Dương Lê Lê trố mắt nhìn Vương Đông Tuyết, kinh ngạc nói.
Vương Đông Tuyết sững sờ, cô cau mày lại, không nhận ra người phụ nữ này là ai.
“Chị là Lê Lê chị họ của em đây, lớn thế này rồi cơ à, đã mấy năm chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ?”
Dương Lê Lê cười nói.
Vương Đông Tuyết nghiêng đầu, nhìn Dương Lê Lê từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng nhận ra.
“Chị Lê Lê, thế mà em không nhận ra chị, sao chị lại ở đây?”
Vương Đông Tuyết mừng rỡ nói.
“Đây là bạn của chị, họ mở tiệc ở đây, em ở tầng dưới à?”
Dương Lê Lê hỏi.
“Cô quen bọn họ sao Lê Lê? Vậy thì dễ giải quyết rồi, hai người may nhé, nếu không hôm nay chắc chắn sẽ bị đánh tàn phế”.
Tên đàn ông tóc mào gà hậm hực nói, có mấy tên đứng đằng sau hắn, vẻ mặt ai ai cũng rất dữ tợn.
“Chẳng phải toàn người nhà với nhau sao?”
Dương Lê Lê cười nói.
“Đúng thế chị họ, em xin lỗi, thực sự xin lỗi”.
Vương Đông Tuyết gật đầu liên tục.
“Một câu xin lỗi là xong sao? Ha ha ha, cô cũng đánh giá cao bản thân mình quá rồi đấy nhỉ? Nói thật cho cô biết, nếu không phải nể mặt Lê Lê thì tôi đã xử cô từ lâu rồi, Mèo Béo bị các người đánh ngã xuống đất, chuyện này tính thế nào đây?”
Tên đàn ông tóc mào gà trừng mắt nhìn Vương Đông Tuyết và Tần Lâm.
“Chuyện này……”
Vương Đông Tuyết đỏ ửng mặt nhìn Tần Lâm, cô cũng không biết phải làm sao mới được, dù gì anh Tần cũng ra tay đánh người trước, hơn nữa đây lại là bạn của chị họ.
“Thôi bỏ đi, mọi người đều là bạn bè với nhau, đây là em họ tôi, cũng coi như không đánh thì không quen nhau”.
Dương Lê Lê khéo léo giảng hòa.
“Lê Lê, không phải tôi không nể mặt cô, cô nhìn bộ dạng của Mèo Béo xem, miệng sùi cả bọt mép rồi, lẽ nào cứ để người anh em của tôi bị đánh vậy sao? Làm gì có chuyện vô lý như thế chứ?”
Tên đàn ông tóc mào gà đạp Mèo Béo một cái, hắn ta nằm im bất động, sùi bọt mép.
“Vậy……vậy anh Gà anh nói xem phải làm sao?”
Dương Lê Lê trầm giọng nói.
“Làm thế nào? Cô quyết định được sao?”
Tên đàn ông tóc mào gà cười khẩy nói.
“Đông Tuyết là em họ của tôi, tôi chắc chắn có thể làm chủ được, anh nói rõ yêu cầu đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không phản đối”.
Dương Lê Lê kéo tay Vương Đông Tuyết rồi nghiêm mặt nói.
“Không sao, có chị họ ở đây, bọn họ không dám làm gì em đâu”.
“Nếu đã như thế thì được thôi, Lê Lê coi như tôi nể mặt cô, cô phải biết tính khí của anh Gà, nếu như là người khác thì hôm nay đừng hòng rời khỏi cái tòa nhà này”.
Tên đàn ông tóc mào gà nói với vẻ mặt đầy nghĩa khí.
“Tôi cũng không cần nhiều, một trăm nghìn tệ, đây là nể mặt cô rồi đấy, nếu không tôi không chỉ đánh nhừ tử bọn họ một trận mà còn bắt họ phải đưa Mèo Béo đi khám bệnh, đến lúc đó không chỉ đơn giản là một trăm nghìn tệ đâu.
Cũng may cho anh đấy, nếu không đánh người anh em của tôi thành ra thế này, anh cho rằng tôi sẽ tha cho anh sao? Ha ha”.
Tên đàn ông tóc mào gà ưỡn ngực, lạnh lùng nhìn Tần Lâm và Vương Đông Tuyết.
“Cái gì? Một trăm nghìn tệ!”
Vương Đông Tuyết há hốc mồm, nói với vẻ mặt không thể tin nổi, tên này ăn cướp à?
“Sao nào? Chê nhiều ư? Ha ha ha, tôi thấy cô đúng là không biết sức mạnh của anh Gà rồi, cô hỏi Lê Lê xem, nếu là người khác, tôi có đánh gãy hai chân của anh ta không? Hai các người đừng có mà không biết điều, ăn hời rồi còn tỏ ra ấm ức, một trăm nghìn tệ là giá hữu nghị rồi”.
Tên đàn ông tóc mào gà phẫn nộ nói.
“Được rồi anh Gà, anh đừng tức giận, một trăm nghìn tệ thì một trăm nghìn tệ!”
Dương Lê Lê nhẫn nhịn nói, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Đông Tuyết, em không biết anh Gà lợi hại như thế nào ở vùng này đâu, anh ấy bảo đánh gãy chân của ai, đến Diêm Vương cũng không dám cản, hôm nay bạn em đánh người của anh ấy, bây giờ Mèo Béo đã nằm dưới đất sùi bọt mép rồi, hazz, chuyện này không thể để yên được.
Họ đã nể mặt chị, nếu đổi lại là người khác thì hôm nay đừng hòng chạy được.
Đồng ý một trăm nghìn tệ đi, của đi thay người, coi như mua bảo hiểm, nếu Mèo Béo nằm viện hai tháng thì một trăm nghìn tệ của em không đủ đâu, anh Gà đã nể mặt chị rồi, chúng ta cũng đừng kỳ kèo nữa”.
Dương Lê Lê nói với tình ý sâu xa, kéo tay Vương Đông Tuyết, vẻ mặt thành khẩn.
Tần Lâm cười khẩy, anh đã nhìn ra Dương Lê Lê với tên đàn ông tóc mào gà cùng một hội, nói trắng ra là coi Vương Đông Tuyết thành kẻ ngốc, muốn lừa cô một khoản tiền.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...