Y Võ Song Toàn


"Tôi đánh chết cô, cái đồ ngu xuẩn!"

Vân Tước tát cho Tiểu Hồ Nương một phát.


"Bốp..."

"Bốp bốp bốp..."

Một dấu tay to đùng in hằn lên mặt Tiểu Hồ Nương, Tiểu Hồ Nương bị tát đến mức mặt đầy máu, trên livestream mọi người vẫn điên cuồng bình luận, hưng phấn hô hào, hai người Tiểu Hồ Nương và Vân Tước đánh nhau cũng kích thích như lúc xem cuộc chiến nạp tiền vậy.


Đặc biệt là nhìn thấy loại phò phạch như Tiểu Hồ Nương bị Vân Tước hung hăng tát cho mấy phát, mọi người không ngừng tỏ ra sung sướng, thoải mái.


Lúc này, Vân Tước căn bản không quan tâm đến việc mình đã tắt livestream hay chưa, anh ta dù sao cũng bị hủy hoại rồi, cuộc đời của anh ta đã bị Tiểu Hồ Nương hủy hoại, cho dù tắt livestream thì làm được gì?

Số người xem livestream của anh ta tăng vọt, lại quay về lúc có chục triệu người xem, nhiều người đều đang kêu gào trợ uy.


Đây quả thật là một trận đánh hăng máu, kinh hoàng, tàn nhẫn.


"Mẹ kiếp! Ác quá! Mũi vẹo cả rồi! Mẹ ơi, kích thích quá!"

"Tiểu Hồ Nương này đúng là tự làm tự chịu, đáng đời! Mẹ kiếp!"

"Đúng vậy, tôi nhổ! Cô ta đúng là tự tìm đường chết, loại người như này có là ông trời thì cũng không cứu nổi".


"Haizz, nhẹ chút đi, tôi không xem được nữa đâu, đánh phụ nữ như vậy thì ác quá! Máu chảy be bét rồi, chậc chậc chậc".



"Ha ha ha, nghiện rồi, cứ ra vẻ với tôi, cho cô chết này, dám PK với Đông Tuyết nhà chúng tôi, cô xứng làm đối thủ chắc?"

Trong số bình luận đa phần đều là tiếng chửi rủa, hơn nữa còn có nhiều người vào xem để hóng drama, Vân Tước đánh Tiểu Hồ Nương, hưng phấn quá đi! Đôi cẩu nam nữ nay bây giờ cắn xé lẫn nhau, ai xem mà không vui chứ?

"Đừng đánh nữa, sư phụ, cầu tin anh đấy, đừng đánh nữa, hu hu hu..."

Tiểu Hồ Nương bị đánh đến mức toàn thân đầy máu, môi và mặt bị sưng lên, ngay cả mũi lúc trước vừa sửa cũng bị vẹo, ngón tay bị dẫm gãy.
Tiểu Hồ Nương giống y hệt một con chó sắp chết, co mình vào một góc run lẩy bẩy, ánh mắt đầy sự sợ hãi.


"Đều tại cô, đều tại cô hại ông đây, tôi sẽ đánh chết cái đồ hồ ly tinh, tát chết đồ ngu, giết chết cô".


Sự giận dữ của Vân Tước cũng khá dễ hiểu, tất cả mọi thứ của bản thân đều bị Tiểu Hồ Nương hủy diệt, cuộc sống rơi vào trong đen tối, sống không bằng chết, không đánh cô thì đánh ai?

Cảnh tượng bạo lực diễn ra trước mắt mọi người, lòng Vân Tước bắt đầu ngày càng vặn vẹo, anh ta điên rồi, thần kinh không ổn định nữa, chỉ muốn xả giận lên người Tiểu Hồ Nương, Tiểu Hồ Nương bị Vân Tước đánh đến mức ngất đi sau đó lại bị đánh đến mức tỉnh lại, rồi lại ngất đi, toàn thân đầy vết xanh tím, máu chảy be bét.


Trong bình luận toàn một đám cười trên nỗi đau của người khác, không ít người đều ghét Tiểu Hồ Nương và Vân Tước, lúc trước trong livestream hai người họ nồng thắm, liếc mắt đưa tình, bây giờ thì hoàn toàn lộ rõ những tính cách độc ác nhất của mình, điều này khiến mọi người than thở, thổn thức không dứt.


Có điều lúc này Vân Tước cũng không còn tiền, không còn fan, hình ảnh xấu xí họ cũng bị phóng đại lên nhiều lần, lại thêm việc hai người họ âm thầm tính kế Vương Đông Tuyết, xong bị phản đòn, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, điều này khiến người xem vô cùng thống hận, sau này, Vân Tước không còn bất cơ hội nào để trở mình nữa.


Tần Lâm xem đến nghiện, nhưng cái cảnh bạo lực này, chung quy vẫn bị xóa sạch thôi.
Nền tảng livestream Hổ Ngư vẫn sẽ ẩn livestream này của Vân Tước, nếu không chuyện này sẽ ảnh hưởng càng ngày càng lớn.


Tần Lâm biết, lần này dù là Vân Tước hay là Tiểu Hồ Nương thì đều bị hủy hoại rồi, nhất định sẽ không còn bất kỳ uy hiếp gì với Vương Đông Tuyết nữa, nhất lao vĩnh dật, như vậy mới thực sự khiến cho bọn họ vĩnh viễn không thể trở mình.


Tần Lâm ăn xong cơm của dì Phùng nấu, cũng chưa đi nghỉ ngay, mà đến chỗ Vương Đông Tuyết thuê nhà, dù sao Vương Đông Tuyết cũng đang đợi anh, còn nấu cho anh món phật nhảy tường trong mấy giờ, Tần Lâm cũng không muốn bỏ qua.


Vả lại, chuyện đêm nay vẫn ảnh hưởng lớn đến Vương Đông Tuyết, cô ấy đã phải trải qua quá nhiều thăng trầm, đống tiền của Tiết Đại Lâm càng khiến cho cô ấy cảm thấy thấp thỏm, căn bản không biết nên đối phó thế nào.


Khi Tần Lâm đến chỗ Vương Đông Tuyết thuê nhà, cô ấy vừa nhìn thấy anh liền bổ nhào vào lòng anh.


"Anh Tần, em sợ..."

Vương Đông Tuyết nói nhỏ, nước mắt lăn dài trên má.


Tần Lâm cười nói.


"Sao vậy? Kể với anh xem sao?"

"Tiết thiếu gia khen thưởng cho em mấy chục triệu lận, bọn họ đều bảo Tiết thiếu gia muốn bao nuôi em, Tiết thiếu gia thích em...
nhưng em không thích anh ta, em thích anh cơ anh Tần".


Sau khi nói xong, mặt Vương Đông Tuyết đỏ rực lên, có điều Tần Lâm có thể thấy được cô ấy đang thực sự sợ hãi, cô gái nông thôn này không có dã tâm gì lớn, cũng không có chí hướng gì to tát, cô ấy chỉ muốn ở bên người mình thích.



Tần Lâm cười vỗ vai Vương Đông Tuyết, anh ủi cô.


"Yên tâm đi, không sao đâu, có anh ở đây, không ai có thể cướp em đi".


Vương Đông Tuyết vội vàng nói.


"Anh Tần, mau lên, em dành mấy tiếng đồng hồ để nấu món phật nhảy tường cho anh đấy, mau nhân lúc nóng mà ăn thôi, nguội rồi lại mất ngon".


Chỉ là có anh Tần ở bên, cô ấy cảm thấy mình rất thoải mái, rất an toàn.


Tần Lâm mặc dù đã ăn cơm rồi, nhưng món phật nhảy tường của Vương Đông Tuyết thực sự thơm quá, hơn nữa anh đã để bụng sẵn rồi, nhất định sẽ không phụ tấm lòng của Vương Đông Tuyết.


Lúc này chỉ nghe thấy mấy tiếng ồn vang trời, vô cùng chói tai, hơn nữa hình như không phải là một người mà là mấy người lận, nửa đêm còn nhảy nhót không ngừng, quá ảnh hưởng đến khu dân cư.


Vương Đông Tuyết nhíu mày, mấy nay tối nào cũng như vậy, cô ấy cũng sắp phiền chết rồi.


Tần Lâm nhìn Vương Đông Tuyết hỏi.


"Trên lầu xảy ra chuyện gì thế?"

Vương Đông Tuyết mặt đầy khổ sở mà nói.


"Em cũng không biết, mỗi ngày cứ như vậy từ khoảng hơn nữa mười giờ cho đến một hai giờ sáng bọn họ mới dừng, em cũng không ngủ nổi, chỉ có thể đeo tai nghe, ồn quá".


Tần Lâm lắc đầu.


"Đây không chỉ là làm ảnh hưởng đến mọi người mà là hại người".



"Đúng vậy, muộn thế này rồi, nhưng cũng hết cách, em nghe hàng xóm nói tầng trên có năm sáu thanh niên ở, em… em cũng không dám tìm bọn họ".


Vương Đông Tuyết bất lực nói, một cô gái nhỏ, một mình sống bên ngoài đúng thật nguy hiểm, nếu gặp phải chuyện như vậy căn bản không dám đi tìm người ta để phàn nàn.


Tần Lâm nói.


"Anh đi xem xem chuyện gì đang diễn ra".


"Anh Tần, hay là anh đừng đi, nhỡ may xảy ra cãi vã thì không tốt, em cứ đeo tai nghe nghe nhạc là được rồi".


Vương Đông Tuyết nói nhỏ, cũng không muốn anh Tần đi, lúc này mà đi, rất có thể sẽ cãi nhau với đám tầng trên, đến lúc ấy thì rất khó giải quyết, anh Tần không thể ngày nào cũng ở đây, cô ấy sợ đám ấy báo thù mình hoặc làm anh Tần bị thương, lúc ấy thì không biết phải làm sao.


"Yên tâm, anh tự biết cách cư xử".


Tần Lâm xoay người mở cửa đi thẳng lên tầng trên rồi gõ cửa.


Vương Đông Tuyết cũng đi theo sau, sợ anh Tần xảy ra cãi vã với bọn họ, mấy lời đó một khi nói ra thì cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui