Y Võ Song Toàn


Sau lưng có người?

Cơ thể Tống Song Nhi đột nhiên trở nên cứng nhắc, đồng tử co rụt lại, toàn thân căng thẳng.


Thật hay giả vậy? Mấy người đừng lừa tôi?

Tống Song Nhi cảm thấy sống lưng ớn lạnh, một cảm giác chấn động từ sâu trong tâm hồn, không phải là chuyện đùa.


“A....
Cứu tôi với!”

Sau một tiếng hét thảm thiết, Tống Song Nhi co giò chạy, không thèm nhìn Tần Lâm bên cạnh, lúc này, ai ngu mà ở lại đây chứ?

Tống Song Nhi thấy đau khổ cùng tuyệt vọng vô cùng, cô ta vừa quay lại nhìn thì bị dọa sợ chết khiếp, một xác ướp gầy guộc đang đặt tay lên vai Tần Lâm.


Tống Song Nhi càng thêm sợ hãi, liều mình chạy ra ngoài.


Lúc này, binh lính bộ xương xung quanh cũng bắt đầu di chuyển, dọa Trương Thiên Trạch và những người khác hết hồn hết vía, bỏ chạy tán loạn.


“Mau chạy đi!”

Không biết ai hết lên, tất cả mọi người đều lao ra khỏi lăng mộ, mấy binh lính bộ xương cũng bị lao vào vỡ tan tành.


Không lâu sau, tất cả mọi người đều đã chạy ta ngoài, ánh mắt ai nấy đều đờ đẫn, trống rỗng run rẩy, sợ hãi vô cùng.


Cả tay và chân đều run rẩy, thở hổn hển không ngừng, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.



“Khụ! Khụ! Khụ!”

“Làm tôi sợ chết khiếp, đó là xác chết à?”

Khóe mắt Tống Song Nhi ngấn lệ, hổn hển không thở nổi, nỗi tuyệt vọng và sợ hãi lan tràn trong lòng.
Giây phút tuyệt vọng nhất, cô ta cuối cùng đã có thể chạy ra ngoài.


“Đúng rồi, tất cả mọi người đều ổn cả chứ? Chúng ta đã chạy được ra ngoài rồi? Ha ha ha, thật tốt quá”.


“Đúng vậy, thật tốt quá, chúng ta ổn cả rồi, vừa rồi ở trong đó chắc chắn là bị ma mê hoặc, thế nên mới không chạy ra ngoài được”.


“Thế giới bên ngoài thật tốt đẹp, cho dù bất ngờ và không nguy hiểm, nhưng tôi sẽ không bao giờ vào nơi đó nữa đâu”.


“Chúng ta là người theo chủ nghĩa vô thần!”

“Chủ nghĩa vô thần cái gì, vừa rồi anh không thấy Lý Lạc Lạc và Vương Miễn đều biến thành cái dạng gì à? Hai người đó đều biến thành lệ quỷ hết rồi”.


Tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi, không ngừng vỗ ngực, vuốt ve tay của những người bạn đồng hành, cho dù đã chạy ra rồi, nhưng huyệt mộ dưới đất kia thật sự quá đáng sợ.


“Cũng đúng, xem ra sau này không thể đến những nơi như này nữa, nói dãy núi này đầy rẫy yêu ma, quả thật không phải không có căn cứ”.


“Chẳng thế à, đúng rồi, mọi người có thấy Tần Lâm không?”

“Anh Tần? Anh ấy không ở phía sau à?”

“Không có...
anh Tần vẫn chưa ra sao?”

“Không phải chứ, anh Tiểu Lâm.....anh Tiểu Lâm...”

Sắc mặt mọi người đều chấn động, không ngờ Tần Lâm lại chưa ra ngoài? Sao có thể? Tất cả mọi người đều chạy thoát ra ngoài trừ Tần Lâm? Chuyện này khiến mọi người buồn phiền quá đi? Nếu không có Tần Lâm, bọn họ cũng không thể thoát ra khỏi huyệt mộ, hiện giờ bọn họ đã chạy ra rồi, sao Tần Lâm vẫn chưa thoát ra chứ.


“Anh Tiểu Lâm, anh Tiểu Lâm!”

Sắc mặt Lâm Nguyệt Dao khẽ tái mét lại, đột nhiên quay đầu lại thì phát hiện ngôi mộ đã bắt đầu sụp đổ, trái tim cô ấy bỗng co thắt lại.


“Anh Tiểu Lâm, anh ra đi!”

Lâm Nguyệt Dao hổn hển hét lớn, định xông vào huyệt mộ, lúc này cô cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, nhưng những bạn học bên cạnh lại túm chặt lấy cô.


Lối đi vào huyệt mộ đã sắp sụp đổ rồi, giờ cô quay lại chỉ có một con đường chết.


Đôi lông mày của Tần Lâm nhíu chặt lại, tung ra một trưởng, lùi lại phía sau, nhìn chằm chằm vào chiếc xác ướp kia, vô số binh lính xung quanh bắt đầu tụ tập về phía nó.


Xung quanh huyệt mộ cũng bắt đầu rung lắc, Tần Lâm biết e là không bao lâu nữa huyệt mộ này sẽ sập.


“Tráng sĩ không cần hoảng sợ, ta cũng muốn làm khó ngài, ngài không cần kinh động, ta vẫn còn chút tàn niệm và sự sống, nếu không có tráng sĩ tương cứu, giết chết hai người thì phần mộ của ta sẽ bị lấy cắp.

Trong giấc ngủ dài, linh hồn vốn dĩ đã tàn lại bị kẻ gian đánh thức, phá hoại lăng mộ của ta, nay kẻ gian cuối cùng đã bị tiêu diệt, cũng nhờ ơn tráng sĩ”.


Rắc, rắc....


Xác ướp quỳ xuống đất, hai tay nắm quyền, những binh lính bộ xương phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống.


Tần lâm cũng rất mông lung, anh chưa từng gặp phải chuyện như này trước đây.


Nhưng anh đại khái cũng hiểu nguyên do chuyện này, hai linh hồn bị oan kia có lẽ là kẻ trộm mộ, bị chủ nhân lăng mộ ép chết ở đây, định mượn thân trả hồn, nhưng cuối cùng bị chính anh ta giết chết, còn cái xác ướp này chắc là chủ nhân lăng mộ.


“Không sao”

Tần Lâm cười khổ, cỗ xác ướp trước mặt này khiến anh cũng hơi khó tin, nhưng anh luôn tin tưởng một câu nói, mọi sự tồn tại đều hợp lý, sự tồn tại của yêu ma quỷ thần cũng chứng minh điều này.


Những thứ tồn tại phải có giá trị tồn tại của nó, phải có nguyên nhân tồn tại, vì vậy Tần Lâm gặp điều kỳ quái cũng không hoang mang.
Năm đó sư phụ từng kể cho anh rất nhiều câu chuyện cùng những tồn tại cực kỳ truyền kỳ, thuyết ma quỷ thần tiên, thế giới vô biên, luôn có số mệnh của nó.


Từ khi Quỷ Cốc Tử kế thừa Quỷ Môn Thập Tam Châm đến nay, tự nhiên có lý do của nó, thuyết ma thần vẫn luôn được mọi người bàn tán, suy cho cùng, nó cũng là tồn tại tất yếu.


“Lăng mộ sụp đổ, giấc ngủ vĩnh viên của ta bắt đầu từ đây, để cảm ơn đại ân của tráng sĩ, ta tặng ngài thanh kiếm này, bảo kiếm tặng anh hùng, mong ngài nhận lấy”.


Giọng của xác ước vô cùng khàn, như thể phát ra từ sâu trong cổ họng, nhưng từng từ từng chữ lại tràn đầy cảm kích.


Người xưa trọng chữ tình, đặc biệt là ân tình, ăn một quả trả một cục vàng, chết cũng không hối hận.


Xác ướp quay người, tung một chưởng vào chính giữa bệ Bát Quái, lộ ra một thanh kiếm dài cắm trên bệ đá.


Thân kiếm toát ra ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra bốn phía, Tần Lâm hít một hơi thật sâu, nhìn thanh kiếm kia không chớp mắt.


Mặc dù hiện giờ không còn là thời đại của vũ khí lạnh nữa, nhưng tình yêu và u mê của một người đàn ông dành cho kiếm là điều không mấy ai hiểu được.



Thanh kiếm này vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của Tần Lâm.


Xác ước rút thanh kiếm dài ra, bỗng nhiên một tiếng chói tai như rồng cuộn hổ gầm đập thẳng lồng ngực mọi người.


Nhiệt huyết sôi sục cùng bá khí như sao băng khiến Tần Lâm không nỡ chớp mắt.


Mạnh mẽ!

Quá mạnh mẽ!

Lưỡi kiếm sắc bét, khí thế bức người!

“Tên của thanh kiếm này là Thất Tinh Long Uyên, là thần khí ta chinh chiến cả đời trên chiến trường, thần kiếm sắc bén, chém sắt như bùn, khí thế như rồng cuộn hổ gầm.
Ta đã về với cuội nguồn, nhưng thanh kiếm này không nên phủ bụi, nay tặng ngài để tỏ lòng cảm ơn”.


Mỗi câu nói của xác ước, mặc dù nghe rất khàn, nhưng lại vô cùng thanh thúy, uy lực, bộc lộ rõ sự cảm kích đối với Tần Lâm.


Tần Lâm nhìn chằm chằm vào thanh thần kiếm, trong lòng chấn động không thôi.
Lúc đầu sư phụ cũng từng dạy anh về kiếm pháp, nhưng do đang ở trong thành phố hiện đại nên không dùng đến kiếm, vì thế anh chưa từng thể hiện kiếm pháp.


Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự yêu thích của anh đối với kiếm.
Trong trái tim người đàn ông, có ai chưa từng mơ ước được tung hoành thiên hạ với thanh kiếm trên lưng chứ?


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui