Cách làm của Tần Lâm hoàn toàn khiến cho bà ta sụp đổ, công việc của con trai không còn nữa rồi, sau này chẳng phải sẽ toi hay sao? Đây chính là công việc mà anh ta cố gắng phấn đấu cả đời, nay lại bị Tần Lâm đạp đổ như vậy, không ai có thể chấp nhận được chuyện này cả.
Tôn Hiểu Dĩnh đem tất cả mọi tội lỗi đổ cho Tần Lâm.
“Nếu không phải các người hung hăng ép người thì tôi cũng đâu làm như thế, Đường Giang Sơn là em họ tôi, tôi làm ra mấy chuyện như vậy cũng là do mấy người ban cho đấy, các người cứ một mực đòi thì tôi phải làm sao đây? Tự các người muốn đưa mình vào đường cùng thôi, cũng đâu phải lỗi tại tôi, tôi giúp người khác hoàn thành tâm nguyện là sai sao? Ha ha ha”.
Tần Lâm cười lớn.
Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận!
Đối với Tần Lâm mà nói, Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn chỉ có điểm đáng hận, căn bản bọn họ không đáng để được đồng cảm.
Đường Mẫn và Lâm Vũ giương mắt nhìn nhau, tỏ ra bất lực, vừa rồi Đường Giang Sơn và Tôn Hiểu Dĩnh vô cùng kiêu ngạo, bây giờ mặt mày đã tái mét như trái cà muối rồi, hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn như lúc nãy nữa, bọn họ hận không thể ép chết Tần Lâm.
Tần Lâm phản công hoàn toàn khiến bọn họ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, căn bản Đường Giang Sơn không thể chịu đựng được nỗi tuyệt vọng đó, nếu như anh ta thật sự không còn công việc thì chắc chắn bạn gái cũng sẽ đá anh ta thôi, hơn nữa, còn tương lai thì sao đây? Bị chuyển phát nhanh Đông Phong đuổi thì còn ai dám nhận anh ta vào làm nữa?
Một công việc tốt như thế, Đường Giang Sơn thật sự không cam tâm chút nào, anh ta đã thông qua thi tuyển, đánh bại được nhiều đối thủ mới có thể ngồi vào vị trí này được, mặc dù không phải chức cao gì, nhưng chỉ cần nỗ lực thì chắc chắn sẽ tỏa sáng, trở thành dự bị cho vị trí quản lý, tương lai có thể điều binh khiển tướng, mặc sức vùng vẫy, nhưng cuối cùng lại bị Tần Lâm làm cho rối hết cả lên, khiến Đường Giang Sơn muốn từ bỏ mọi thứ.
“Mợ Hai, tuy cháu không nên nói, nhưng vừa rồi thật sự mọi người đã ép anh Tiểu Lâm làm như vậy mà, bây giờ người ta có bản lĩnh thật, có thể đá anh họ ra khỏi công ty, mọi người không còn gì nói nữa rồi chứ, đây chẳng phải là đang tự mình làm khổ mình hay sao?”
Lâm Nguyệt Dao bình thản nói.
Nói trắng ra thì giống hệt như con lừa vậy, nói nhẹ nhàng lại không chịu nghe, đến lúc đánh lại làm mình làm mẩy.
Lời Lâm Nguyệt Dao nói ra tuy khiến một vài người tổn thương, nhưng không hề thô tục chút nào.
“Con bớt nói vài câu đi”.
Đường Mẫn trừng mắt lườm Lâm Nguyệt Dao, lúc này bà đã tức điên lên rồi.
“Tiểu Lâm, mọi người đều là người một nhà, cháu làm như vậy với Giang Sơn cũng quá tàn nhẫn rồi đó”.
Đường Mẫn thở dài, siết chặt tay lại, mặc dù bà không tiếp xúc nhiều với Đường Giang Sơn, nhưng dù gì anh ta cũng là con trai của anh hai, bây giờ người nhà họ Đường phải chịu ấm ức, khiến cho người làm cô như Đường Mẫn thật không nỡ.
“Đúng vậy Tiểu Lâm, cháu làm như vậy há chẳng phải sẽ ép em họ vào đường chết hay sao? Cho dù em cháu có sai như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng là họ hàng mà, làm như vậy không được chút nào đâu? Hay là cháu mau chóng gọi điện thoại bảo người ta rút lại đi, để Giang Sơn được đi làm, mợ Hai xin cháu đấy, có được không?”
Tôn Hiểu Dĩnh mím môi, sắc mặt vô cùng khó coi, lúc này phải hạ giọng cầu xin cùng với Đường Mẫn mới được, vì công việc của con trai nên bà ta phải chấp nhận cúi đầu.
“Lúc đầu bà đâu có nói như thế, hận không thể ngồi lên đầu tôi cơ mà, nhưng bây giờ hai người lại hối lỗi rồi sao? Các người đừng nghĩ như vậy chứ, mợ Hai, nước đã hất đi rồi có thể hốt lại được không đây?”
Tần Lâm bình thản nói.
“Vừa nãy ai bảo tôi ăn cứt đấy nhỉ? Muốn tôi quỳ xuống ư? Tôi nhớ hết cả, tính tôi thù dai, ai đối xử không tốt với mình thì tôi đều nhớ, vừa nãy có người muốn ngồi lên đầu tôi, còn điềm tĩnh như thế mà?”
Tần Lâm lạnh lùng nói.
Tôn Hiểu Dĩnh bỗng xấu hổ, vừa nãy đúng là bà ta đã ép Tần Lâm ăn cứt chó, bây giờ lại tỏ ra thái độ như thế này đây.
“Người nên ăn cứt, đáng ra phải là ai đó khác nhỉ? Anh họ? Anh nói thử xem?”
Tần Lâm nhìn Đường Giang Sơn, cười nói vui vẻ.
Sắc mặt Đường Giang Sơn đỏ lên, trong lòng vô cùng thống khổ, hối hận những gì đã làm ban đầu.
“Tôi đùa với anh thôi, vậy mà anh cũng xem là thật à? Chúng ta là anh em mà, Tiểu Lâm, anh không thể làm thế được, tôi là em họ của cậu đấy, nói đùa mà cậu cũng không đoán ra được ư? Làm người thì nên khoan dung một chút, sau này mới có thể sống trong xã hội được, lòng dạ càng bao dung thì càng có chỗ đứng”.
Đường Giang Sơn cười gượng nói.
“Vậy sao? Nhưng vừa nãy lại có người nói với tôi chắc như đinh đóng cột, cái gì mà quỳ xuống ăn cứt? Là em họ sao?”
Lời nói của Tần Lâm khiến cho hô hấp của Đường Giang Sơn trở nên gấp gáp, bây giờ Tần Lâm đang lật ngược tình thế, người nên ăn cứt chính là Đường Giang Sơn, anh ta bây giờ vô cùng đau khổ, sắc mặt tái nhợt, từ nhỏ đến giờ anh ta chưa hề phải nhục nhã như vậy.
“Tần Lâm! Anh đừng có quá đáng, tôi là em của anh đấy, anh làm vậy có còn lương tâm không? Tôi chỉ đùa với anh thôi, không ngờ cậu lại xem là thật, chúng ta là anh em một nhà mà, anh làm như vậy là đang tự đào hố chôn mình đó, anh muốn đem tình thân này vứt bỏ sao? Đến một chút nhân tính cũng không còn ư?”
Đường Giang Sơn nói với vẻ mình-không-làm-gì–sai–cả, ngược lại còn cho rằng đó là lỗi của Tần Lâm.
“Đúng vậy, anh em đồng tâm hiệp lực sẽ có thành tựu lớn, sao hai đứa lại có thể đối đầu với nhau như vậy được, chỉ có cùng nhau nỗ lực thì mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn nữa, Tần Lâm, cháu làm như vậy là tuyệt đối không được! Anh cháu chỉ đùa mà thôi, cháu không thể xem chuyện đó là thật được, sau này chúng ta còn qua lại với nhau dài mà, lẽ nào cháu cứ mãi như vậy ư? Hiểu lầm nên giải quyết chứ không nên kết thêm, người một nhà không nói hai lời, cháu thật sự không đúng chút nào, mợ Hai phải nói mấy câu mới được, em họ cháu là người như thế nào, mợ là người rõ nhất, sao cháu lại vô lý đến thế cơ chứ, đã nói là đùa rồi mà cứ nhây mãi”.
Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn lúc này bắt đầu trở trò trở mặt, Tần Lâm cười thầm, đây là các người, chứ đổi thành người khác thì tôi cũng đâu rảnh đứng đây chơi với mấy người? Cậu Hai cũng xui thật, lấy phải một bà vợ không ra gì thì thôi đi, lại có một đứa con trai kiểu mama boy thế này nữa.
“Ép người khác thì cũng là các người, muốn tôi ăn cứt cũng là các người, nói là chỉ đùa cũng là các người, mấy cái tình cảm mà do mấy người nói ra đều đúng cả, tôi nói gì cũng là sai sao? Ha ha ha, thú vị thật đấy, sao trên đời lại có người vô liêm sỉ đến vậy, cả mẹ cả con, cậu Hai tôi cả đời này coi như xui tận mạng rồi”.
Tần Lâm bật cười nói.
“Anh Tiểu Lâm nói cũng có lý”.
Lâm Nguyệt Dao nói lí nhí, Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn cứ như muốn ép chết anh Tiểu Lâm vậy, bây giờ lại mở miệng ra nói là đùa? Trên đời này còn có chuyện như thế ư?
“Vậy cháu muốn như thế nào?”
Tôn Hiểu Dĩnh trầm giọng nói.
“Ăn cứt đi, quỳ xuống ăn cứt cho tôi, chuyện này coi như xong”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...