Bù đắp?
Tần Lâm cười khẩy một tiếng, bù đắp như thế nào, đến cả bản thân cũng không biết ư?
“Không được đâu ông nội, bây giờ công ty đang trong đà phát triển mạnh, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót, nếu không mọi nỗ lực sẽ thành công cốc.
Theo lý mà nói, nếu như thay đổi thì sẽ trở thành điều cấm kỵ trên thị trường, hiện tại Y dược Văn Hòa đang đi đúng hướng, nếu cháu rút lui vào lúc này, chắc chắn Y dược Văn Hòa sẽ gặp bất lợi”.
Chúc Linh Linh trầm giọng nói.
“Bất lợi? Có gì mà bất lợi chứ? Chẳng lẽ cháu lại gây khó khăn cho công ty à? Đây là cơ nghiệp của nhà họ Chúc chúng ta, đương nhiên phải do gia tộc quản lý, nếu như không có cháu thì không hoạt động được nữa sao? Cháu cũng nói là công ty đang đi đúng hướng đấy thôi, vậy thì sao không thể thay đổi được? Cháu đang tự cho mình là nhất đấy à? Vắng mợ chợ vẫn đông, không có cháu thì Y dược Văn Hòa sẽ càng phát triển hơn nữa, phụ nữ tầm nhìn ngắn lắm, căn bản chả được gì, Y dược Văn Hòa ở trong tay cháu thì cũng mãi giậm chân tại chỗ mà thôi”.
Chúc Phi chế nhạo, từng câu từng chữ đều đang chống đối Chúc Linh Linh, mỗi người nhà họ Chúc đều đã tự xem nhà họ Chúc là gia đình của mình rồi, bây giờ đối với bọn họ mà nói, Chúc Linh Linh chỉ là một đứa con nít mà thôi.
“Cháu thật sự xem Y dược Văn Hòa là của riêng của mình thật sao? Bây giờ lời người lớn nói cũng không chịu nghe nữa rồi ư? Chú Ba, chú phải dạy dỗ lại con bé, chú xem đi, nó không muốn từ bỏ quyền lực kia kìa? Cháu cũng không nhìn xem mình họ gì đi? Không có nhà họ Chúc thì sẽ có cháu xuất hiện sao? Cháu chỉ cần biết rằng, tất cả những gì cháu có đều là do nhà họ Chúc cho cả, không có nhà họ Chúc thì cháu cũng chẳng là cái thá gì, đến cả cứt chó cũng không bằng”.
Chúc Phi tiếp tục nói, ánh mắt lạnh lùng chống đối Chúc Linh Linh.
Mấy vị trưởng lão nhà họ Chúc liên tục lời ra tiếng vào, khiến cho Chúc Linh Linh vô cùng xấu hổ, hết người này đến người kia nói nặng nói nhẹ, thật sự làm cô không thể chịu đựng nổi.
“Lúc này rồi thì đừng do dự nữa, người lớn đã nói như vậy rồi mà cháu còn không nghe sao? Nếu như cháu vẫn không chịu buông thì cháu cho rằng ông nội vẫn sẽ để cháu làm xằng làm bậy ư? Đúng là cháu đã cống hiến cho nhà họ Chúc, nhưng thái độ bây giờ của cháu chẳng phải là đang kể công hay sao? Vì là trưởng bối nên bác vẫn phải nói vài câu, cháu không thể như vậy trước mặt người lớn được, phải lễ phép, phải biết tiến biết lùi, bác là bác ruột nên mới nói với cháu mấy lời như vậy.
Giúp đỡ chồng dạy dỗ con cái mới là điều quan trọng nhất mà phụ nữ nên làm, còn về chiến thuật kinh doanh trên thương trường cứ để cho đàn ông quản lý, bây giờ có thể cháu cảm thấy mình ổn, nhưng một khi công ty gặp rắc rối thì chắc chắn cháu sẽ lo không nổi, bác cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu mà thôi, cháu mau xin lỗi ông nội và ông Hai đi, còn cả mấy chú bác nữa, mau đồng ý với mọi người, nếu không thì công ty sẽ bị hủy trong tay cháu mất”.
Chúc Minh nói một cách nghiêm túc, tận tình khuyên bảo, tỏ ra quang minh chính đại, nhìn Vương Vân như muốn đánh người đến nơi, ban đầu đâu có nói như thế, lúc ông ta quỳ xuống trước mặt bọn họ nào có kiêu ngạo đến vậy.
“Đúng vậy, Linh Linh, cháu nên từ bỏ đi, cháu không thể gánh vác nỗi Y dược Văn Hòa được đâu, bây giờ Y dược Văn Hòa đã đến giai đoạn phát triển rồi, vậy nên nhất định phải được một người có năng lực thật sự lãnh đạo mới khiến cho chúng ta không đi sai đường, lúc đó mới có thể thật sự trở thành một tập đoàn lớn được, giúp gia đình chúng ta như hổ mọc thêm cánh, trở nên ngày một lớn mạnh”.
Âu Dương Diễm Diễm cười nói.
Bây giờ mọi người đều đang chĩa mũi nhọn và Chúc Linh Linh, nhưng Y dược Văn Hòa là tất cả tâm huyết của cô, từ trước đến nay cô vẫn luôn dốc hết tâm huyết vào đó, vì Y dược Văn Hòa mà quên ăn quên ngủ, mới có thể giúp nó trở thành một cơ nghiệp lớn, cho dù là doanh số bán hàng hay hướng phát triển thì công ty vẫn đi theo chiều hướng tốt hơn.
Cô xem Y dược Văn Hòa hệt như đứa con của mình vậy, một tay nuôi lớn thành người, đâm hoa kết trái, bây giờ bọn họ lại muốn đá cô ra, làm sao Chúc Linh Linh có thể chịu nổi được chứ? Đây chẳng phải là đang đùa hay sao?
“Nhưng bây giờ Y dược Văn Hòa đang có rất nhiều vấn đề, đều do cháu nắm cả”.
Chúc Linh Linh tỏ ra bất bình, hai mắt rưng rưng.
“Linh Linh à, cô nói cháu vài câu này, cháu chịu khó nghe nhé, ông nội cháu cũng đã lớn tuổi rồi, sống được bao nhiêu năm nữa chứ? Cháu cứ như vậy với ông, không phải bất hiếu thì là gì đây? Cháu cho rằng bản thân giỏi giang, há chẳng phải là đang xem thường người lớn trong nhà sao? Chẳng lẽ phải để ông nội quỳ xuống cầu xin cháu sao? Cháu thật sự cho rằng mình là tổ tông của cái nhà này rồi ư? Dù cho nhà họ Chúc hay Y dược Văn Hòa không có cháu thì vẫn sống tốt đấy thôi, cháu cống hiến nhiều như vậy, đương nhiên gia tộc sẽ không quên, nhưng bây giờ gia tộc đang cần sự phát triển, ông nội sẽ cùng làm với bác Hai, vậy mà lúc này cháu cứ năm lần bảy lượt ngăn cản là có ý gì đây? Cháu thật sự muốn ông nội ôm hận mà chết sao? Tội bất hiếu cháu có gánh nổi không, cháu hỏi bố cháu có gánh nổi không?”
Chúc Tam Cô thở dài, không ngừng lắc đầu, đây là đang cùng nhau ép Chúc Linh Linh từ bỏ quyền lực.
“Linh Linh, nhà họ Chúc sẽ không bạc đãi chúng ta đâu, con yên tâm đi, đây là nguyện vọng cuối cùng của ông nội, con đừng gây rắc rối nữa”.
Chúc Dũng trầm giọng nói, lúc này người làm cha nhất định phải lên tiếng, bởi vì bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi, mặc dù lựa chọn đó là không công bằng đối với bọn họ, nhưng bọn họ phải suy nghĩ cho đại cục, hơn nữa Chúc Dũng cũng tin rằng nhà họ Chúc cũng sẽ không bạc đãi gia đình bọn họ, việc nhận tổ quy tiên của bố vẫn là quan trọng hơn cả.
“Lời của ông nội lẽ nào không có tác dụng sao? Linh Linh”.
Chúc Tam Đao nói với giọng bình tĩnh nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác nghiêm trọng, lúc này Chúc Linh Linh mới thật sự im lặng, cô không biết phải làm như thế nào mới có thể giải quyết triệt để được, nhưng nếu không đồng ý với ông nội thì đêm nay có lẽ cô sẽ không thể nào rời khỏi chỗ này được.
Sự ép buộc của mọi người khiến cho Chúc Linh Linh vô cùng đau lòng, ngay cả bố cũng nói như thế, cô còn có thể làm được gì nữa đây? Không ai có thể giúp cô được nữa rồi, bản thân cực khổ vì nhà họ Chúc, thế mà hôm nay lại có kết cục như thế này.
Người nhà họ Chúc thật sự đã khiến cho cô quá thất vọng.
“Cái cũ không đi thì cái mới sẽ không đến, nói không chừng sau này ông ấy vẫn phải quay lại cầu xin em đấy”.
Tần Lâm cười nói, sau đó nắm tay Chúc Linh Linh với vẻ bình tĩnh, nếu như Chúc Linh Linh từ bỏ quyền lực, vậy thì cũng có nghĩa là nhà họ Chúc đã lựa chọn bị chỉ trích, hơn nữa còn dính cả những tội danh bất trung bất nghĩa bất hiếu.
Mặc dù Chúc Linh Linh không muốn từ bỏ Y dược Văn Hòa bằng mọi giá, nhưng nếu cô vẫn cố chấp thì có thể sẽ trở thành tâm điểm của dư luận, đương nhiên cũng sẽ không thiếu mấy lời buộc tội và chửi rủa, hơn nữa người nhà họ Chúc cũng sẽ không chịu từ bỏ, chỉ một mình cô thì không thể nào đối phó với nhiều người như vậy được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...