“Nói đúng lắm, cậu có thực lực để so với nhà họ Chúc chúng tôi sao? Cậu có biết nhà họ Chúc to như thế nào không? Nói ra lại sợ dọa chết cậu mất”.
Chúc Diệu nói với vẻ trịch thượng.
“Chuyện này sau này hẵng bàn, suy cho cùng Linh Linh cũng là trụ cột của gia đình, Tiểu Lâm, cậu cũng nên biết xấu hổ mà cố gắng đi, nếu không thì cậu thực sự không thể sánh nổi với Linh Linh nhà chúng tôi đâu”.
Chúc Tam Đao nói một cách nghiêm túc.
“Biết xấu hổ mà cố gắng? Ha ha ha”.
Tần Lâm cười khẩy một tiếng, tỏ ra khinh thường người nhà họ Chúc, loại người này đúng thật là hết thuốc chữa rồi.
“Em có biết vì sao lần này anh lại đến đây không?”
Chúc Nhị Bạch nhìn sang Chúc Tam Đao rồi nói.
Chúc Tam Đao sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng, một lúc lâu không lên tiếng rồi mới gật đầu.
“Lần này chủ của gia tộc bảo anh đến để cho em một cơ hội, chỉ cần em giúp nhà họ Chúc trở về thì chúng ta vẫn sẽ là người một nhà, đến lúc đó tất cả sản nghiệp của nhà họ Chúc đều sẽ do con trẻ tiếp quản, đương nhiên Linh Linh vẫn sẽ đảm đương trọng trách ở Y dược Văn Hòa, dù gì thì thực lực của con bé cũng đã quá rõ ràng rồi”.
Chúc Nhị Bạch nói.
“Cái gì? Đem nhà họ Chúc trở về?”
Chúc Dũng sửng sốt nhìn bố mình, có hơi lo lắng.
“Điều này có nghĩa là chúng ta sẽ cho bọn họ tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp ư?”
Chúc Linh Linh nói nhỏ.
“Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta lại là người một nhà rồi, phải biết rằng tỉnh An Tây lớn hơn rất nhiều so với Y dược Văn Hòa ở tỉnh Hán Đông, đó là một trong những ngành công nghiệp trụ cột của tỉnh An Tây, căn bản không thể nào so sánh với một thành phố Đông Hải bé nhỏ được, lần này anh đến là muốn để cho Lão Tam em quay về nhà họ Chúc, để cho mọi người thừa nhận tổ tiên, nếu không thì em nghĩ anh đến đây để làm gì chứ? Sao anh lại phải lãng phí lời nói của mình ở đây làm gì? Nếu như không vì tuổi của em đã cao thì anh cũng chẳng thèm quay lại đây đâu”.
Chúc Nhị Bạch lạnh lùng nói.
“Vậy là chúng ta phải đưa Y dược Văn Hòa thành của công à?”
Ngay cả Vương Vân cũng biến sắc, khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi, đây chẳng phải là đang muốn ăn tươi nuốt sống nhà họ Chúc bọn họ sao? Chuyện như vậy là rất nguy hiểm với nhà họ Chúc.
“Đây cũng là chuyện tốt, bố, thừa nhận tổ tiên thì chúng ta mới thật sự là người nhà họ Chúc, lúc đó sẽ có đất dụng võ”.
Chúc Minh vui mừng nói, có thể làm yếu đi quyền lợi của Chúc Linh Linh, đến lúc quay về nhà họ Chúc thì ông ta chắc chắn sẽ được trọng dụng, vậy nên ông ta mới muốn để bố quay về nhà họ Chúc nhận tổ tiên.
“Mở miệng ra là nhà họ Chúc, đây chẳng phải là chờ ăn sẵn sao? Lúc trước Y dược Văn Hòa hưng thịnh như thế, tại sao nhà họ Chúc lại không đến? Bây giờ Y dược Văn Hòa đã trở thành nhà sản xuất dược phẩm hàng đầu ở tỉnh Hán Đông thì các người mới mò đến đây, còn có ý định gì thì chắc hẳn ai cũng biết rõ cả rồi”.
Tần Lâm cười khẩy nói.
Nói trắng ra là nhà họ Chúc chỉ muốn độc chiếm Y dược Văn Hòa mà thôi, chỉ cần đưa cho bọn họ ngân phiếu khống, sau đó thu nạp và biên chế, đến lúc đó ngay cả Chúc Linh Linh cũng sẽ rớt đài, đương nhiên khi đó Y dược Văn Hòa cũng sẽ nằm trong tay người khác.
“Cậu là cái thá gì? Đây là chuyện của nhà họ Chúc chúng tôi, đến lượt cậu chõ mõm vào sao, cậu vẫn chưa ở rể nhà chúng tôi đâu đấy”.
Chúc Phi trừng mắt nhìn Tần Lâm.
“Không được, cháu không đồng ý, ông nội! Đây chẳng phải là đang muốn chúng ta phục tùng sao? Y dược Văn Hòa là tâm huyết của nhà họ Chúc chúng ta, tuyệt đối không thể để cho người khác lợi dụng được”.
Chúc Linh Linh ủ rũ nói.
“Chuyện này, để ông làm chủ, không đến lượt cháu khua tay múa chân”.
Chúc Tam Đao nói một cách nghiêm nghị, tất cả mọi người đều đang đợi nghe câu trả lời của ông cụ.
Lá rụng về cội!
Bốn từ này đối với một ông cụ sắp chết là điều vô cùng hiển nhiên.
Bây giờ Chúc Tam Đao cũng chẳng còn ham muốn gì nữa, còn về thịnh suy của gia tộc, ông cụ đã thấy rất rõ ràng, vậy nên cũng không còn quan tâm mình đã trải qua những gì, tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi.
Duy chỉ có suy nghĩ về việc lá rụng về cội, đồng thời cũng là tiếc nuối lớn nhất cả đời của ông cụ.
Năm đó bị nhà họ Chúc đuổi đi, bị tất cả mọi người cười chê, sỉ nhục, nhưng ông cụ vẫn ráng chịu đựng để sống tiếp, nhưng đối với Chúc Tam Đao bây giờ mà nói thì đã không còn dáng vẻ của năm nào nữa rồi, căn bản ông cụ cũng không muốn làm lớn chuyện, trong lòng ông cụ bây giờ chỉ nghĩ đến việc nhận tổ tiên mà thôi.
Một người lưu lạc bên ngoài mấy chục năm, trải qua biết bao sóng gió hơn nửa thế kỷ, Chúc Tam Đao đến hiện tại vẫn không thể vượt qua được ngưỡng cửa gia đình.
Ông cụ muốn quay về, muốn lá rụng về cội, muốn nhận lại tổ tiên, muốn trước lúc chết thắp cho đấng sinh thành một nén hương, cuối cùng là muốn được chôn ở mộ phần của gia đình, đó chính là tâm nguyện duy nhất của ông cụ.
Vào lúc thập tử nhất sinh của cuộc đời, Tần Lâm đã cứu ông cụ, ngay lúc đó Chúc Tam Đao đã suy nghĩ kĩ rồi, đời này ông không còn gì để hối tiếc cả, chỉ muốn có thể quay về mà thôi.
Bạn có thể chê cười một người không có bản lĩnh, có thể chế nhạo sự hèn nhát và bất tài của người đó, nhưng bạn không thể phủ nhận niềm khao khát về quê cha đất tổ của một ông cụ gần đất xa trời, sự sống và cái chết luôn luân hồi, nhưng nguyện vọng chỉ có một.
Ánh mắt của Chúc Tam Đao vô cùng thê lương, thậm chí ông cụ đã mất niềm tin vào cuộc sống, ông không còn quan tâm gia tộc kiếm được bao nhiêu tiền hay bản thân sống được bao nhiêu năm nữa, có lẽ cũng chẳng còn nhiều thời gian đâu.
Bao năm qua ông cụ đã quen với việc tranh chấp thế tục, chỉ có điều khát khao duy nhất đối với cuộc sống mà thôi.
Năm mươi năm, nửa thế kỷ, cho dù bố mẹ có qua đời thì ông cụ vẫn không thể về tế bái được, đó là sự bất hiếu của người làm con, bởi vì chính bố đã đuổi ông cụ ra khỏi nhà.
Bao nhiêu năm qua, ông cụ đã không còn hận bố mẹ mình nữa rồi, chỉ có một khát vọng là trở về thắp cho đấng sinh thành một nén hương, quỳ trước mộ khấu đầu mấy cái, đó cũng là chấp niệm cuối cùng của ông cụ.
Trong mắt ông cụ ánh lên tình cảm của năm tháng, lễ rửa tội của đời người đã biến thành sự kỳ vọng vào lúc này, ước mong được về quê, nơi cha sinh mẹ đẻ, đó mới là kết thúc cuối cùng của đời người.
Lá rụng về cội, không chỉ là hoài niệm của một cái cây, mà đó là kết thúc của một đời người, không có một ai trên thế giới này có thể thoát được nó, sinh lão bệnh tử là chuyện đương nhiên trong cuộc đời của một con người, trở về chính là ước mơ cuối cùng.
Ánh mắt Chúc Tam Đao dần nhòe đi, một cụ già gần đất xa trời không kìm được mà rơi lệ, phải có bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu áp lực mới có thể rơi nước mắt như vậy được chứ.
Đây chính là khát vọng của ông cụ đối với gia đình, đối với quê hương, cũng như sự mặc cảm của một đứa con bất hiếu.
Bố mẹ đã đủ khổ rồi, đứa con bất hiếu này nhất định sẽ quay về thăm hai người.
Ánh mắt của Chúc Tam Đao đã khiến cho Tần Lâm cảm động, cho dù ông cụ có sai bao nhiêu đi nữa, có bao nhiêu lý do thì cũng không qua nổi ánh mắt này.
Bố mẹ của Tần Lâm đã chết, anh có thể thấu hiểu được một con người có thể nhớ bố mẹ của mình đến nhường nào, nếu không thì sao anh lại có chấp niệm muốn trở về Đông Hải được chứ?
- ----------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...