“Hôm nay là ngày trọng đại như vậy, Linh Linh còn là nhân vật chính, hiện tại Y dược Văn Hòa đều đang dựa và con bé, nên lúc nào nó cũng bận rộn, còn cậu thì hay rồi, còn phải để con bé ở đây đợi, cậu nghĩ cậu là ai?”
“Được rồi mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi, chí anh Tần không chỉ ở nơi này đâu, nếu như anh ấy muốn kinh doanh thì đã lợi hại hơn con gấp nhiều lần rồi, con thấy y quán của anh ấy vẫn còn làm ăn tốt lắm đấy, cứu người bị thương mới là tình yêu to lớn nhất, chúng ta không thể so sánh nổi đâu”.
Chúc Linh Linh nói.
“Hứ, đừng có dát vàng lên mặt cậu ta, còn cả tình yêu to lớn, một năm có thể kiếm được mấy đồng cơ chứ, cho dù cậu ta có kế thừa trang viên Thanh Mai thì cũng không thể nào ăn bừa chờ chết được, chẳng lẽ lại bán trang viên Thanh Mai để sống sao? Y quán đó của cậu kiếm được bao nhiêu tiền chứ, căn bản còn không đủ để tiêu, không khéo đến cả phí duy trì trang viên cũng phải để Linh Linh cho cậu đấy chứ”.
Vương Vân hừ lạnh nói, mặc dù Tần Lâm kế thừa trang viên Thanh Mai, nhưng trong mắt bà thì Tần Lâm vẫn là một con dế nhũi, dù cho có trang viên Thanh Mai thì cũng không thể thay đổi thân phận của anh được, trang viên Thanh Mai không thể đẻ ra tiền, chỉ có những người giàu thật sự mới có khả năng chi trả, còn người kiếm tiền dựa vào y quán như anh thì làm sao có đủ tiền để trả phí quản lý và duy trì của trang viên Thanh Mai, há chẳng phải là chuyện nhảm nhí hay sao?
Bây giờ con gái của bà ngày càng ưu tú, Tần Lâm căn bản không thể sánh với Linh Linh được, vậy nên bà mới luôn muốn con gái phải vạch rõ ranh giới với Tần Lâm.
Nhưng đứa con gái ngu ngốc này vẫn cứ cứng đầu như thế, Vương Vân đã không ngừng nói hết lần này đến lần khác, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thanh danh của con gái bà cũng sẽ bị hủy hoại, vậy thì sau này còn ông lớn nào ở tỉnh Hán Đông sẽ để ý đến con gái bà nữa đây? Sao cô lại không biết giữ thân mình cơ chứ, không suy nghĩ về lâu về dài hay sao? Bản thân người làm mẹ thật là muộn phiền quá đi.
“Mẹ, đã nói là đừng làm loạn ở đây rồi mà, nếu mẹ còn nói lung tung nữa thì con sẽ nổi giận thật đấy”.
Chúc Linh Linh có vẻ tức giận, lúc này Vương Vân mới im lặng.
“Nếu như cậu không có chí tiến thủ thì sau này Linh Linh sẽ không theo cậu đâu, Tần Lâm, cậu tự biết mình nên làm gì rồi đó”.
Vương Vân trợn mắt nhìn Tần Lâm, lúc nào anh cùng bày ra vẻ lười nhác như thế, còn luôn mặc đồ chợ, cứ mỗi lần nhìn là bà lại tức giận.
Nhưng sự cám dỗ của trang viên Thanh Mai lại quá lớn, đó là một trang viên siêu to có giá trị liên thành, đúng là tấc đất tấc vàng.
Nếu khi nào có thể đá Tần Lâm ra ngoài, sau đó ký tên con gái vào thì mới có thể yên tâm được.
“Được, cháu sẽ cố”.
Tần Lâm gật đầu cười mỉm.
“Anh Tiểu Lâm đừng nghe mẹ em nói, bà ấy chỉ đang lo lắng thôi”.
Chúc Linh Linh kéo Tần Lâm vào trong khách sạn, lúc này đã có rất nhiều người nhà họ Chúc đến đây, ngồi kín cả mấy bàn, hơn nữa còn có cả quản lý cấp cao của công ty, lần này là buổi gặp mặt gia đình nhà họ Chúc, nhưng không chỉ có mỗi người nhà họ Chúc ở đây.
“Anh biết rồi”.
Nụ cười chất phác của Tần Lâm khiến cho Chúc Linh Linh vô cùng hài lòng, cô biết Tần Lâm rất hào phóng, anh sẽ không tính toán với mẹ cô làm gì.
“Linh Linh đến rồi, sao lại đẹp hơn nữa rồi thế này, ha ha ha”.
“Đúng vậy, lâu ngày không gặp cũng không dám nhận người quen nữa rồi, còn tưởng là ngôi sao lớn nào nữa cơ”.
“Không phải ư, Linh Linh, nhà họ Chúc bây giờ chỉ trông chờ vào cháu thôi đấy, cháu phải ráng lên đấy, ai nói phụ nữ không bằng đàn ông chứ, hãy để cho mấy tên đàn ông đấy thấy bọn họ làm được thì con gái nhà chúng ta cũng làm được”.
“Mau mau mau, ông bà đều đã đến đủ cả rồi, mọi người mau ngồi đi”.
Chúc Linh Linh đã trở thành ngôi sao sáng nhất nhà họ Chúc, càng ngày cô càng nhận được nhiều sự kính trọng.
“Ngồi đây đi Linh Linh”.
Chúc Tam Đao gọi cháu gái mình đến ngồi cạnh, còn có cả bà cụ Âu Dương Diễm Diễm, bác Chúc Minh, bố Chúc Dũng, mẹ Vương Vân, tất cả mọi người đều đang ngồi đây.
Ngay khi Tần Lâm ngồi xuống, sắc mặt Chúc Tam Đao có hơi sa sầm.
“Tần Lâm, bây giờ chắc cậu cũng chưa được coi là người nhà họ Chúc đâu nhỉ? Cậu qua bên kia ngồi đi, hôm nay là buổi họp mặt của nhà họ Chúc, chúng tôi đều ngồi một bàn cả, tất cả đều là nhân vật có tiếng nói ở nhà họ Chúc.
Lát nữa còn có ba thành viên khác của nhà họ Chúc sẽ ngồi ở đây, vậy nên cậu hãy sang bên kia đi”.
Chúc Tam Đao lạnh lùng nói.
“Ông nội, anh Tiểu Lâm là chồng chưa cưới của cháu mà, sao lại không có quyền ngồi đây chứ? Còn người nhà họ Chúc sao? Ở đâu thế?”
Chúc Linh Linh mặt mày ủ rũ, bây giờ địa vị của cô trong nhà họ Chúc chẳng có mấy ai bì kịp, vậy nên cho dù có là ông bà nội thì vẫn phải nể mặt cô ấy, lúc trước Chúc Minh đã quỳ ở thanh viên Trang Mai nên đã không còn tư cách gì nữa, tất cả mọi quyền lực dường như đều đã nằm trong tay Chúc Linh Linh, đặc biệt là Y dược Văn Hòa, đó chính là con át chủ bài của cả gia tộc nhà họ Chúc.
“Nếu đã như vậy thì cứ để cậu ta ngồi đi”.
Bà nội gật đầu nói, sau đó kéo tay ông cụ.
“Vậy thì ngồi đi”.
Ánh mắt Tần Lâm tỏ ra lạnh lùng, nếu không phải vì Linh Linh thì anh cũng chẳng thèm đến chỗ này, nếu như Linh Linh đã muốn anh đến thì anh phải để cho cô có mặt mũi.
Nhà họ Chúc sao? Căn bản chả là cái thá gì trong mắt anh cả.
“Lão Tam, xem ra bao năm trôi qua như vậy rồi mà em vẫn còn ngang bướng như thế, ngay cả anh Hai cũng không nhận ra rồi sao?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên, bỗng mọi người nhìn thấy có một ông cụ đang tiến đến với vẻ mặt u ám lãnh đạm, tư thế cao ngạo.
“Ông ấy là ai? Ông già này chắc không phải là khách quý của ông cụ Chúc đấy chứ?”
“Hình như là vậy, xem ra ông ấy cũng coi chủ nhà này không ra gì”.
“Ông già này có vẻ giống với ông cụ Chúc, chẳng lẽ là anh Hai của ông cụ ư?”
“Cũng khó nói lắm, tôi vẫn thấy chuyện này có gì đó khó hiểu”.
“Buổi họp mặt ngày hôm nay chắc không phải là để đón tiếp bọn họ đấy chứ?”
Người nhà họ Chúc lần lượt nói, đến cả Chúc Minh và Chúc Dũng cũng ngơ ngác, căn bản bọn họ không hề quen biết người trước mặt.
“Anh....
Hai!”
Chúc Tam Đao đột ngột đứng dậy, trên khuôn mặt già nua hằn lên những thăng trầm của năm tháng và dấu vết của thời gian, ngay khi nhìn thấy Chúc Nhị Bạch, cả người ông cụ liền sững sờ bất động.
Âu Dương Diễm Diễm cũng vô cùng sửng sốt, ngay lúc nhìn thấy Chúc Nhị Bạch, ánh mắt của bà cụ có hơi lay động, dù sao cũng nhiều năm rồi chưa gặp, người nhà họ Chúc đã mấy chục năm rồi không liên lạc với nhau, lúc này gặp lại, khó mà tránh khỏi xúc động.
Tần Lâm sững ra, ba người này chẳng phải chính là ba người mà anh đã gặp ngày hôm đó sao?
“Bao nhiêu năm trôi qua rồi, cuối cùng anh em chúng ta cũng có thể gặp lại nhau”.
Chúc Nhị Bạch trầm giọng nói, trong mắt có điều gì đó phức tạp.
“Chuyện này...”
Chúc Dũng và Vương Vân nhìn nhau, cả người ngơ ngẩn.
“Bố, người này là anh Hai của ông nội hả?”
Chúc Linh Linh ngạc nhiên hỏi.
“Bố cũng không biết nữa, bố chưa từng nghe ông nhắc qua bố có bác”.
Vẻ mặt Chúc Dũng khá khỏ xử, nhưng nhìn thấy thần sắc nghiêm túc đầy cảm xúc của bố thì Chúc Dũng liền đoán chắc đó là thật.
“Anh Hai, dạo này vẫn khỏe chứ”.
Chúc Tam Đao cúi đầu.
“Ừ, chắc cũng năm mươi năm rồi chưa gặp đấy nhỉ? Hơn nửa thế kỷ rồi còn gì, cuối cùng anh em chúng ta cũng được gặp lại nhau”.
Chúc Nhị Bạch thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy sương gió, nhưng ngay từ lúc đầu nhìn thấy, bọn họ đã nhận ra nhau.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...