Y Võ Song Toàn


Trên đường trở về thành phố, Tần Lâm cũng rất cảm kích Phương Hồi, nếu không phải ông ấy đưa máy truyền cảm cho anh thì có thể anh lại phải trải qua một cuộc chém giết đẫm máu, những tên lính đánh thuê đó đều là những kẻ giết người không ghê tay, không dễ đối phó, may mà Phương Hồi đến kịp thời.


“Cậu Tần, bây giờ cậu định về Đông Hải sao?”

Phương Hồi cười nói.


“Ừ, chuyện này cũng xong rồi nên về thôi”.


“Cái này......”

Phương Hồi hơi khó xử, cười hi hi, điệu bộ cứ ngập ngường, trông như có điều gì muốn nói.


“Có chuyện gì ông cứ nói đi, nếu như giúp được tôi chắc chắn sẽ không từ chối”.


Tần Lâm nói, Phương Hồi đã giúp anh một chuyện lớn, mặc dù là người chú Cung giới thiệu nhưng rất tận tình, ân huệ này anh luôn giữ trong lòng.


“Hi hi, không gì có thể qua được mắt cậu Tần, tôi thực sự có việc muốn nhờ cậu giúp đỡ”.


Phương Hồi khó xử nói.



“Có gì thì cứ nói thẳng đi, không cần phải úp úp mở mở, Tâm Lan là bạn tốt của tôi, cũng không phải người ngoài”.


Tần Lâm đáp.


Nghe Tần Lâm nói mình là bạn tốt của anh ấy, Mộc Tâm Lan thấy vui nhưng cũng có chút thất vọng, quan hệ của hai người cũng chỉ dừng ở đây thôi.


“Vậy thì tôi sẽ nói thẳng, năm nay tôi cũng hơn bốn mươi rồi nhưng vẫn chưa có mụn con nào, thế nên vô cùng phiền não, tập đoàn Lâm Thị rất lớn nhưng không có ai có thể thay tôi tiếp quản, bất hiếu có ba loại, bất hiếu lớn nhất là không có hậu duệ nối dõi, mặc dù bây giờ tôi rất thành đạt nhưng lại không có con, mấy năm nay tôi luôn lo lắng về chuyện này, tôi cũng đã từng thử nhiều cách nhưng không được”.


Phương Hồi thở dài nói, có thể thấy rõ sự lo lắng, khổ não của ông ấy.


Không có con là chuyện rất đỗi bình thường trong xã hội, cho dù kẻ giàu hay người nghèo thì con cái cũng là điều quan trọng nhất, không có người nối dõi tông đường thực sự khiến người ta thấy lo lắng.


“Mấy năm trước tôi cũng không có ý định có con, nhưng mấy năm gần đây áp lực ngày càng lớn, mỗi lần khám sức khỏe đều không bằng trước đây, tôi cũng muốn có con lắm chứ, gia nghiệp lớn thế này không thể để cho người ngoài được đúng không? Nếu vậy thì cậu nói xem tôi phấn đấu của một đời là vì cái gì chứ? Cho dù giàu sang nhưng tôi vẫn rất ngưỡng mộ gia đình có con, niềm vui được con cháu phụng dưỡng, tuổi càng cao càng nhận ra tầm quan trọng của con cái.
Trước đây chẳng suy nghĩ gì, nhưng giờ muốn có con lại không được, hai vợ chồng tôi đã đi bệnh viện mấy chục lần rồi nhưng đều vô ích, kiểm tra thì không có vấn đề gì nhưng lại không sinh được”.


Phương Hồi nói một tràng, càng nói càng thở dài, sắc mặt cũng trở nên khó coi.


“Ừ, vậy tôi sẽ khám cho hai vợ chồng ông, nhưng có thành công hay không thì phải xem ý trời”.


Tần Lâm gật đầu nói.


Phương Hồi vui mừng, vội cảm ơn.


“Có lời nói này của cậu Tần thì tôi yên tâm rồi, cậu ra tay cứu chữa chắc chắn không có vấn đề gì”.


Trước đây Phương Hồi nghe ông Cung nói Tần đại sư lợi hại cũng chỉ là lời đồn, nhưng khi tận mắt chứng kiến Tần Lâm chữa khỏi bệnh cho Mộc Đạt Hoa, ông mới thực sự biết anh giỏi cỡ nào, vì thế lần này ông nhất định phải nắm bắt cơ hội, Tần đại sư chắc chắn sẽ có cách.


“Vậy được, bây giờ chúng ta đến nhà ông đi.
Tâm Lan nếu em có việc thì cứ về trước”.


Tần Lâm nói.


“Ừm, vậy được, anh Tần, có chuyện thì gọi cho em, em về trước đây”.


Mộc Tâm Lan thấy hơi thất vọng, đau dài không bằng đau ngắn, cô sợ mình ở bên cạnh anh Tần càng lâu thì càng không thể dứt ra được.



Đất rộng của nhiều là đặc điểm lớn nhất của vùng Đông Bắc, tỉnh Lâm từng là khu công nghiệp ở nơi đây, mấy năm trước phát triển rất mạnh, kéo theo nền kinh tế cả nước, nhưng gần đây phát triển rất chậm, cảm nhận lớn nhất của Tần Lâm khi đến nơi đây là đất rộng người thưa, nhưng anh rất ấn tượng về sự ngay thẳng phóng khoáng của người dân Đông Bắc.


Phương Hồi là nhân vật nhất nhì tỉnh Lâm, có liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, chủ yếu là ngành bất động sản và y dược, có thể nói là đẳng cấp ông trùm hàng đầu.


Là tỷ phú thực sự, nhà của Phương Hồi đương nhiên cũng rất giàu có, nếu không phải Tần Lâm hiểu biết nhiều thì cũng sẽ bị choáng ngợp bởi thành lũy của Phương Hồi, vượt xa trang viên Thanh Mai của Tần Lâm, điều quan trọng là nơi đây rất rộng, rừng xanh bao phủ, có ba hồ bơi, biệt thự kiểu thành lũy, có tận mấy tòa nhà, sân chơi golf, suối nước nóng Oxygen bar, ở đây bạn có thể nhìn thấy, tận hưởng mọi thứ bạn muốn.


“Thế nào, cậu Tần, tôi ở đây được không? Ha ha, sau này nếu cậu thích thì cứ đến bất cứ lúc nào, tôi cũng ít khi ở đây, tại xa công ty quá, tôi vẫn thích sự ồn ào náo nhiệt của thành thị hơn, chỗ này là trang viên tư nhân lớn nhất tỉnh Đông Sơn, tôi tốn mấy tỷ mới mua được đấy”.


Phương Hồi tự hào nói.


“Quả thực không tồi, Hoa Phủ Bắc Quốc, cái tên cũng đã làm nổi bật tiếng tăm”.


Tần Lâm gật đầu, cảnh đẹp nơi đây thực sự rất tuyệt, chẳng khác gì ở trong rừng rậm, không khí mát mẻ, đem lại cảm giác dễ chịu thoải mái như đang ở giữa rừng thảo nguyên vậy.


“Không sai, Nam có Thanh Mai, Bắc có Hoa Phủ, trang viên Thanh Mai ở phía Nam, thành cổ Hoa Phủ ở phía Bắc đều nổi danh khắp nước, trang viên Thanh Mai mặc dù rất đẹp nhưng không thể nào to bằng chỗ này của tôi, ha ha ha, mặc dù nổi tiếng như nhau nhưng tôi vẫn thấy ở đây dễ chịu hơn, thích hợp để dưỡng sinh.
Dù sao thì khu vực phía Nam đều là tấc đất tác vàng, ngang hàng với phong cảnh ở phía Bắc nước ta.


“Đúng là vậy, không khí nơi đây thực sự tốt hơn ở trang viên Thanh Mai, tôi chính là chủ nhân ở nơi đó”.


Tần Lâm nói xong, Phương Hồi hơi sững sờ, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.


“Thì ra cậu Tần là chủ nhân của trang viên Thanh Mai, tôi đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi, ha ha”.



Phương Hồi càng thấy kính phục Tần Lâm hơn, không ngờ anh lại có lai lịch khủng như thế, hơn nữa còn rất khiêm tốn, không ngờ chủ nhân của hai khu trang viên lớn nhất Nam Bắc lại gặp nhau ở đây.


“Hoa Phủ Bắc Quốc và trang viên Thanh Mai đều có vẻ đẹp riêng, đất rộng của nhiều, bầu không khí trong lành khiến người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu”.


Tần Lâm gật đầu, tấm tắc khen, đây quả thực là một nơi khá đẹp.


“Hai năm gần đây, cũng bởi vì vợ tôi đang dưỡng sinh nên chúng tôi muốn có con rồi mới chuyển đến đây ở, không thể tự dưng đến nơi xa thế này được.
Cho dù đất rộng thì có tác dụng gì chứ, hai cái thân già này vẫn cô độc lẻ loi, nếu như không có con thì chẳng có ai thừa kế những thứ này, hazz”.


Phương Hồi đau khổ lắc đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực, sự thật là vậy, lẽ nào số mệnh của ông đã định như thế sao? Tiền của nhiều nhưng lại không có con, đây là một chuyện vô cùng tuyệt vọng đối với bất kỳ ai.


“Đừng nói những chuyện này nữa, cậu Tần, mời”.


Tần Lâm và Phương Hồi nhanh chóng đến cổng.


Vào bên trong biệt thự nhìn thấy hai người đang nghiêm túc bàn bạc, trong đó có một thanh niên tầm hai bảy hai tám tuổi, mặc vest đi giày da, vô cùng trang trọng, người còn lại mặc một bộ trang phục thời Đường, tầm bốn năm mươi tuổi, để tóc dài và râu, đem lại cảm giác của tiên nhân đắc đạo.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui