Y Võ Song Toàn

Sau khi vào công xưởng, nhìn thấy không ít nhân viên cũ, cũng có rất nhiều nhân viên mới.

Những nhân viên cũ đó vẫn đang bận bịu ở vị trí của mình, làm việc ở đây hơn chục năm, phấn đấu cả một đời, họ thực sự mong công xưởng sẽ không bị đóng cửa, hy vọng có thể làm việc ở đây đến khi về hưu.

Vì thế cho dù công xưởng gặp chuyện, nhưng họ vẫn tiếp tục nỗ lực.

Những nhân viên còn lại thì đang tụ tập đánh bài trong công xưởng, hút thuốc lá, uống rượu, hoàn toàn không có dáng vẻ của công nhân.

Diệp Long nhìn thấy cảnh tượng đấy lập tức sôi máu sùng sục.

“Làm cái gì đấy? Ai cho phép các người hút thuốc trong công xưởng?!”

Nghe thấy lời Diệp Long nói, người quản lý bỏ lá bài trong tay xuống nhưng vẫn ngậm điếu thuốc, cười haha rồi nói.

“Đây không phải là tổng giám đốc Diệp sao, ông đến để bàn giao à? Được, cuối cùng ông cũng đến, kết toán tiền lương đi, chúng tôi chuẩn bị đi rồi”.

Người nói tên là Dương Uy, phó tổng giám đốc trong công xưởng, là tay sai của Diệp Bằng.

Hắn đương nhiên biết chuyện thay đổi đại diện pháp nhân, hắn cũng đã thông báo cho những người thân tín.

Giao công xưởng cho Diệp Long, rõ ràng nhị gia đã từ bỏ cái công xưởng này rồi, chuẩn bị đóng cửa bất cứ lúc nào, bọn chúng đương nhiên cũng không cần làm việc ở cái công xưởng không có tiền đồ này nữa.


Đợi Diệp Long đến, lấy tiền rồi đi, tiện thể xem Diệp Long ngồi tù thế nào.

Sắc mặt Diệp Long trở nên u ám: “Tiền lương? Các người thế này mà cũng đòi lấy lương sao? Cậu nằm mơ đi!”

Nếu như bảo Diệp Long trả tiền lương cho những người công nhân cũ kia thì còn hợp lý, dù sao người ta cũng đã vất vả cả cuộc đời.

Nhưng cái đám rác rưởi trước mắt không làm mà vẫn muốn tiền lương?

Hơn nữa, cho dù hắn muốn tiền lương thì cũng nên đi đòi Diệp Lão Nhị.

Dương Uy lạnh lùng hừ một tiếng, tay cầm cờ lê, gậy sắt, từ từ tản ra, bao vây lấy hai người Tần Lâm và Diệp Long.

“Không đưa tiền lương sao? Ông là quản đốc, chúng tôi là công nhân, nợ nửa năm tiền lương của chúng tôi, ông nói không đưa là không đưa sao?”

“Hôm nay không thanh toán hết cho chúng tôi, vậy thì chúng ta phải nói chuyện với nhau rồi”.

Rõ ràng là tên Dương Uy này trước khi đến đã có sự chuẩn bị rồi, bảy tám tên thanh niên vạm vỡ ai cũng cầm vũ khí, bao vây lấy hai người.

Tên Diệp Bằng này đúng là độc ác, đùn đẩy tai họa cho người khác vẫn chưa đủ, còn sai tên Dương Uy đánh họ một trận.


Diệp Bằng đã ra lệnh phải đánh gãy chân của Diệp Long và Tần Lâm.

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì cũng chỉ là hành vi quá khích của đám công nhân đòi tiền lương, nhà họ Diệp có thể dễ dàng hòa giải.

Mặt Diệp Long biến sắc.

“Tên họ Dương kia, cậu có ý gì, định ra tay với tôi ở công xưởng sao?”

Dương Uy cười khẩy: “Ra tay thì có làm sao? Chúng tôi là tập thể yếu thế, hơn nữa người đông, cho dù bắt nạt ông thì ông cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi”.

Diệp Long chết chắc với Dương Uy, làm vua cũng phải thua thằng liều, một tên lao động như hắn sẽ sợ quản đốc sao?

Cả lũ cùng nhau xông lên đánh Diệp Long tàn phế, đến lúc đó cho dù cảnh sát đến thì Diệp Bằng cũng sẽ đền tiền thay chúng.

Đánh Diệp Long tàn phế chẳng phải là chuyện nhị gia rất muốn chứng kiến sao?

Bị đám công nhân bao vây, Tần Lâm không hề hoảng sợ, nhếch mép cười khẩy.

"Ý của anh là, ỷ đông là có thể bắt nạt người khác sao?"

Dương Uy đáp: "Thế thì sao chứ?"

Hắn vừa dứt lời liền có sáu chiếc xe van đỗ ở bên ngoài, một đám người xuống xe, tầm 40, 50 người xông thẳng vào trong công xưởng.

Nhìn thấy đám người này Dương Uy sợ hú hồn, nhưng sau khi nhìn kỹ lại hắn lại cười.

Tưởng là ai, thì ra là ông Long - Long Ích Huy, người của mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui