Mộc Tâm Lan lập tức sốt ruột.
"Mẹ, cứu người quan trọng".
Dương Quế Hoa nói.
"Nếu như nhất định có thể cứu được bố con thì mẹ cũng không nói làm gì, nhưng mẹ thấy cậu ta chẳng có tài cán gì? Nhỡ may không cứu được bố, thì cái đống dược liệu trị giá cả chục nghìn này chẳng phải đi tong sao? Đó là chỗ dược liệu mà em trai con đã phải vất vả lên núi hái đấy".
Mộc Tiểu Lộ nhỏ giọng lầm bầm, có vẻ như cực kỳ khó chịu.
"Đúng vậy, đó là em vất vả khổ cực, đội mưa to bão lớn đi hái, em còn phải giữ lại để lấy vợ".
"Tiền dược liệu tính hết cho tôi.
Hai chục nghìn đúng không? Tôi sẽ chuyển cho mấy người".
Tần Lâm nhìn Mộc Tâm Lan, bệnh tình của người bệnh rất nguy hiểm, Tần Lâm thực sự lười nói nhiều với hai con dế trũi thiếu văn hóa này.
Coi như quyên tiền từ thiện vậy, huống hồ là anh nể mặt Mộc Tâm Lan, đừng nói đến hai chục nghìn, cho dù có là hai triệu thì trong mắt Tần Lâm cũng chỉ là vài tờ giấy mà thôi.
Dương Quế Hoa liên tục nói không ngừng nghỉ.
"Tâm Lan, con mau xem tiền đã đến tài khoản chưa? Chúng ta không cần đi bán nữa, em trai con một mình kiếm được nhiều dược liệu thế này, bị ép giá nhiều lắm".
Tay Mộc Tâm Lan run rẩy, cô ấy tức đến mức hai mắt long sòng sọc.
"Hai người còn có nhân tính không? Hai người không biết xấu hổ à? Tiền chữa bệnh của bố con, mấy người còn bắt anh Tần đưa?"
Mộc Tâm Lan nắm chặt nắm đấm, một đồng tiền khó đánh đổ anh hùng, trong tay cô không có tiền, kiếm được bao nhiêu đều gửi về cho gia đình, để gia đình dùng, tiền tiết kiệm cũng bị em trai trộm hết, Mộc Tâm Lan cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mắt tối sầm lại.
Dương Quế Hoa bĩu môi, nói như đúng rồi.
"Cậu ta không đưa thì ai đưa? Nhỡ may khiến chồng mẹ chết thì nửa đời sau mẹ sống thế nào? Dược liệu cũng đắp vào rồi, tiền mất tật mang, vụ mua bán thua lỗ này, mẹ chắc chắn không làm, con nghĩ mẹ ngu à?"
"Mau lên, mau chuyển tiền cho tôi, chuyển bằng Zalopay cũng được.
Không có tiền thì cậu đừng có động vào dược liệu! Đó là mạng của tôi, là tiền để lấy vợ cho nhà họ Mộc này.
Mấy năm nay, bố con tốn nhiều tiền như vậy, ở nhà ăn không ngồi rồi, con có biết không không? Mẹ phải hầu hạ ông ấy dọn phân dọn nước tiểu, con có biết không?"
Mộc Tâm Lan lòng tàn như tro, nhìn Tần Lâm nói.
"Chỗ tiền này tôi nhất định sẽ trả lại cho anh, anh Tần!"
Mộc Tâm Lan chuyển tiền cho Dương Quế Hoa, Dương Quế Hoa cười tươi như hoa, hai chục nghìn là số tiền mà một nhà ở thôn bọn họ kiếm được trong một năm, hơn nữa còn phải dựa vào ông trời để sống, nhỡ may không hái được dược liệu tốt thì chắc một năm không kiếm được gì.
Mộc Tiểu Lộ cầm điện thoại của mẹ mình, kích động vô cùng.
"Mẹ, mẹ, mau lại đây".
"Mau đưa dược liệu cho con".
Sắc mặt Mộc Tâm Lan vô cùng khó coi, cổ họng như bị bứ lại, nói chuyện cũng vô cùng khó khăn, lửa giận của cô ngùn ngụt, xông thẳng lên trời, suýt nữa bị mẹ và em trai mà làm tức chết.
Lúc trước bọn họ mặc dù đối xử rất tốt với em trai, có hơi trong nam khinh nữ, nhưng cũng không đến mức không biết xấu hổ thế này.
Bố ngã xuống, nửa năm này có thể tưởng tượng được ông ấy sống thế nào, sự tuyệt vọng trong mắt ông khiến Mộc Tâm Lan đau lòng, đúng là sống không bằng chết.
Nếu như thực sự không sống tiếp được, không còn hi vọng với cuộc sống thì ai đồng ý chết đi chứ?
Mộc Tâm Lan sau khi lấy được dược liệu từ Mộc Tiểu Lộ, nghiền nát nó, sau đó, đun trong một giờ, được một nồi thuốc cao.
Tần Lâm nói.
"Bôi một lớp lên toàn cơ thể ông ấy, bôi dày khoảng một cm là được, nhớ phải bôi đều toàn thân".
"Thối thế? Chị, em không chịu được, chị tự bôi đi, ọe..."
Mộc Tiểu Lộ biến mất như một làn khói, Mộc Tâm Lan cũng bất lực, có điều chỉ cần chữa bệnh cho bố, cho dù có bắt cô ăn thì cô ấy cũng sẽ không chối từ.
"Mẹ đi xem xem em trai con chạy đi đâu".
Dương Quế Hoa bịt mũi xông ra ngoài, có thể thấy, bà ta cũng không chịu nổi cái mùi này, thực sự thối quá, ngột ngạt vô cùng, khiến người khác không chịu nổi.
Sau đó trong phòng chỉ còn lại Tần Lâm và Mộc Tâm Lan.
"Để anh Tần cười chê rồi".
Mộc Tâm Lan biết anh Tần khó xử, gia đình mình làm ra chuyện ô nhục như vậy, Tần Lâm đều thấy hết.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Con không trách mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, có người sống như cái xác biết đi, còn chẳng có tình thân, thế thì khác gì cầm thú chứ".
Mộc Tâm Lan có hàng vạn điều muốn làm mà không làm được, thân làm con gái, làm chị, cho dù cô ấy có muôn vàn điều không muốn, muôn vàn thứ không phục thì sao chứ? Chỉ có điều tim cô vẫn có cảm giác lạnh đến thấu xương.
Ngôn Tình Tổng Tài
Mộc Tâm Lan bôi thuốc cho bố xong, đã là hai giờ chiều rồi, lúc này Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa mới lững thững đi về.
Dương Quế Hoa oán trách nói.
"Sao không đợi mẹ một lúc? Mẹ mới đi một tí thôi mà con đã bôi xong thuốc cho bố con rồi à, nhanh thế".
"Tâm Lan, em về rồi à?"
Có người đứng ở cửa gọi, khiến Mộc Tâm Lan nhíu mày, đó là con trai của trưởng thôn, Chu Đại Sướng!
Anh ta vẫn luôn thèm thuồng cô, từ nhỏ đến lớn đều muốn lấy cô làm vợ, nhưng Mộc Tâm Lan không tích anh ta, anh ta đã đi khắp nơi rêu rao bảo phải lấy cô làm vợ rồi.
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói.
"Anh đến đây làm gì?"
Chu Đại Sướng nghênh ngang đi vào cổng, mặt mày hớn hở, trông y hệt một con heo.
"Đương nhiên là đến xem vợ chưa cưới của anh rồi, hi hi hi".
Mặt Mộc Tâm Lan lạnh lẽo, tức giận nhìn Chu Đại Sướng.
"Chu Đại Sướng, anh đừng có không biết xấu hổ như vậy! Đây là nhà tôi, anh muốn làm gì ở đây?"
Mộc Tiểu Lộ chạy đến bên Chu Đại Sướng, cười hi hi nói, trông có vẻ rất thân thiết, ít nhất còn thân hơn chị cậu ta.
"Anh rể, anh đến rồi".
Mộc Tâm Lan khẽ mắng.
"Mộc Tiểu Lộ, em nói cái gì vậy?"
Chu Đại Sướng kiêu ngạo nói.
"Tâm Lan, dì Mộc đã đồng ý gả em cho anh rồi, em bây giờ là vợ chưa cưới của anh".
Mộc Tâm Lan bất ngờ.
"Cái gì? Mẹ, anh ta nói cái gì thế?"
Dương Quế Hoa trầm giọng nói.
"Em trai con lấy vợ cần một trăm nghìn, con nói xem phải lấy đâu ra, Lão Lý nhà người ta đòi hai trăm nghìn, mẹ mượn đông mượn tây, lấy hết tiền trong nhà vẫn không đủ, may mà Chu Đại Sướng vẫn luôn một lòng hướng về con, vẫn luôn đợi con quay lại, hơn nữa nhà trưởng thôn cũng đồng ý đem sính lễ qua trước, như thế mới giải quyết được vấn đề của em con".
"Con phải cảm ơn Chu Đại Sướng đấy, đây mới là con rể tốt".
Tim Mộc Tâm Lan run lên, đây chẳng phải bán con gái sao?
"Mẹ, sao mẹ có thể...
mẹ có thể đòi tiền người ta như vậy? Chuyện hôn sự của con, tự con quyết định! Con không cần mẹ động vào".
Vì chuyện cưới hỏi của con trai mà coi con gái như đồ đạc mà bán đi, đây là việc một người mẹ nên làm sao?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...