Sau khi ăn xong bánh kem, Tần Lâm liền nắm tay Trần Diên, rồi đi từng bước về phía nhà.
Hai người nhìn nhau không nói nên lời, nhưng nụ cười trên mặt Trần Diên lại vô cùng ngượng ngùng, cô biết đây là ngày vui nhất và cũng là sinh nhật đáng nhớ nhất trong đời.
Ngay lúc này, điện thoại của Trần Diên đột nhiên vang lên, là khoa cấp cứu của bệnh viện gọi đến.
“A lô? Cái gì? Được, tôi sẽ đến ngay!”
Sắc mặt Trần Diên hơi thay đổi, sau khi cúp máy liền nhìn Tần Lâm với vẻ có lỗi.
“Tôi phải đi một chuyến, bác Tiết bị bệnh nặng rồi, đã được đưa vào bệnh viện”.
“Tôi đi cùng cô”.
Trần Diên gật đầu, hai người bèn bắt taxi đến thẳng bệnh viện.
Ngay lối vào bệnh viện, có không dưới chục chiếc Rolls Royce đang đậu, còn có vài chiếc xe của Tỉnh ủy, biển số GA00001 đang xếp la liệt.
Tần Lâm nhíu mày, đây là nhân vật lớn như thế nào chứ? Ngay cả người của Tỉnh ủy cũng đến sao.
Có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen đứng ngay cửa, sau khi nhìn thấy Trần Diên liền nghiêm mặt nói.
“Phó viện trưởng Trần Diên đúng không?”
Nhìn thoáng qua, Tần Lâm liền biết được người này không tầm thường, ánh mắt anh ta có thể cảnh giác hết mọi thứ xung quanh, vô cùng nhạy bén và trầm tĩnh, khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh hệt như một chú thỏ đang chạy trốn vậy.
“Đúng vậy, anh là...”
“Ông cụ Tiết đã nhập viện rồi, giáo sư Tôn dặn tôi trực tiếp đưa cô đi là được”.
Người đàn ông trầm giọng nói.
“Thầy tôi cũng đến rồi ư?”
Trần Diên tỏ ra hết sức kinh ngạc, xem ra bệnh tình của ông cụ Tiết không hề đơn giản chút nào.
Trần Diên đi theo người đàn ông đến phòng chăm sóc đặc biệt, có mười người đàn ông mặc đồ đen đang đứng ngay cửa, tất cả đều mặc trang phục kiểu Tôn Trung Sơn, trông vô cùng nghiêm chỉnh.
Ngay cửa có hơn hai mươi người đang tụ tập, ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.
“Tiểu Trần, cô đến rồi, giáo sư Tôn đang đợi cô”.
Một người đàn ông trung niên bước lên phía trước, nghiêm túc nói.
“Chú Tiết, bệnh tình của ông cụ Tiết lại nghiêm trọng rồi sao?”
Trần Diên nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, hai tháng qua, mọi chuyện càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn, vậy nên bọn chú phải mời giáo sư Tôn ra tay, nhưng giáo sư Tôn lại một mực muốn cháu làm trợ lý của ông ấy”.
Tiết Lương căng thẳng nói, ánh mắt tỏ ra đầy lo lắng.
“Chú Tiết cứ yên tâm, chỉ cần có sư phụ cháu ở đây thì nhất định sẽ không sao đâu, bây giờ cháu sẽ vào trong ngay”.
Trần Diên an ủi.
“Được! Tất cả đều phải trông cậy cả vào cháu và giáo sư Tôn rồi”.
Tiết Lương nói một cách thành khẩn.
Phó viện trưởng Trần Diên đích thân làm trợ lý, xem ra giáo sư Tôn này không hề đơn giản.
Tần Lâm vốn định đi theo Trần Diên vào trong xem thử, nhưng lại bị người mặc đồ đen bên cạnh ngăn lại.
“Người không liên quan không được vào!”
“Anh ấy cũng là bác sĩ, còn giỏi hơn cả cháu, nói không chừng anh ấy có thể giúp đỡ được”.
Trần Diên nhìn về phía Tiết Lương.
Tiết Lương bèn gật đầu.
Tần Lâm và Trần Diên cùng nhau vào phòng bệnh, bên trong không có nhiều người, chỉ có một người phụ nữ trung niên xinh đẹp và một ông già khoảng bảy mươi tuổi, chắc là thầy của Trần Diên, giáo sư Tôn Vô Kỵ.
“Thầy”.
Trần Diên nhìn thấy Tôn Vô Kỵ, liền đứng sau lưng ông ta.
Trước giường có một ông già gần bảy mươi tuổi, mặt chữ điền, mày nhíu hết cả lại, trông vô cùng đau đớn, tuy đang ngủ say nhưng sức khỏe lại vô cùng yếu.
“Giáo sư Tôn, bệnh tình của bố chồng tôi có hy vọng không? Ông nhất định phải cứu được ông ấy”.
Vẻ mặt người phụ nữ trung niên vô cùng căng thẳng, nếu bố có gì bất trắc thì nhà họ Tiết bọn họ sẽ phải chịu đả kích lớn.
Bởi vì ông cụ Tiết còn nên nhà họ Tiết mới có thể luôn thịnh vượng!
“Đừng lo, tôi và ông cụ Tiết cũng coi như có quen biết, đương nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức, tuy không chắc chắn, nhưng nhất định phải mổ sọ não mới được.
Ông cụ đau đầu thường xuyên là do huyết áp lên não, cũng giống như Tào Tháo năm đó bị bệnh ở não, đến cả thần y Hoa Đà cũng không dám chắc chắn, cho dù ngày nay y học phát triển, nhưng mức độ thành công cũng không thể nào vượt quá 50%”.
Tôn Vô Kỵ trầm giọng nói.
“Không cần thiết phải phẫu thuật hộp sọ, chỉ cần châm cứu là được, một khi phẫu thuật mở sọ thì rủi ro là quá cao”
Tần Lâm liền nói.
“Cậu ta là ai?”
Tôn Vô Kỵ nhìn về phía Tần Lâm, sau đó nhíu mày.
Anh là cái thá gì chứ? Lại dám khoa tay múa chân ở đây?
“Anh ấy là...
bạn trai em”.
“Xằng bậy!”
Tôn Vô Kỵ trầm giọng nói.
“Người như thế nào mà đòi vào phòng bệnh, Tiểu Trần, tôi thấy càng lúc gan cô càng lớn rồi đấy, hừm, mấy năm không gặp, bản lĩnh cũng hơn hẳn rồi nhỉ, cô có biết người đang nằm trên giường bệnh là ai không, cô muốn chết hay sao?”
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp chợt quát, bà ta chính là vợ của Tiết Lương, tên Vương Thước.
“Xin lỗi dì Vương, anh ấy là bác sĩ nên cháu dắt anh ấy theo, cũng vì muốn cùng nhau xem bệnh cho ông cụ Tiết, nói không chừng có thể giúp được gì đó.
Y thuật của anh ấy thật sự giỏi hơn cháu, hơn nữa còn là đại sư thực thụ, nhiều người trong bệnh viện cháu đều biết anh ấy, còn hay gọi anh ấy là Tần đại sư nữa”.
Trần Diên nói liền một mạch.
“Đại sư? Ha ha ha, bây giờ đại sư lại không đáng tiền như thế sao? Chỉ một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi đầu, lông còn chưa mọc đủ mà còn dám xưng đại sư? Giáo sư Tôn đây chắc còn chưa dám tự nhận nữa đấy?”
Vương Thước nói một cách khinh thường.
“Hừm, thật không giống em lúc nào, Tiểu Trần, thầy cho em theo thầy hai năm, thấy em tư chất thông minh nên mới đề bạt cho em làm phó viện trưởng, em thật sự khiến thầy thất vọng quá rồi.
Ăn nói hàm hồ, bướng bỉnh không nghe, đây chính là điều cấm kỵ nhất khi hành nghề y.
Em lại còn dám thông đồng với loại người này ư”.
Tôn Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, ông ta hoàn toàn không quan tâm đến câu trả lời của Trần Diên.
“Thầy, Tần Lâm thật sự rất giỏi, rất nhiều người trong bệnh viện đều nể phục và gọi anh ấy là Tần đại sư, không phải giống như những gì thầy nói đâu”.
Trần Diên cúi đầu nói, cảm thấy uất ức thay Tần Lâm.
“Đủ rồi! Còn dám dẻo miệng? Thật là không biết tốt xấu, hừm, nếu như không vì cần em làm trợ lý để phải phẫu thuật cho ông cụ Tiết, thì thầy đã sớm đuổi em ra ngoài rồi”.
Tôn Vô Kỵ nói với vẻ độc đoán, bao năm qua chưa từng có ai làm trái ý ông ta, chất vấn là đồng nghĩa với việc thách thức uy quyền của ông ta, nhà họ Tiết có thể từ thủ đô đến đây để chữa bệnh, vậy nên cũng là minh chứng cho thực lực và thân phận của ông ta.
“Ông Tiết Lương, vậy là đang không tin y thuật của tôi sao?”
Tiết Lương cười khổ lắc đầu.
“Thôi bỏ đi, tôi ra ngoài trước đây, các người đừng hối hận là được.
Phẫu thuật mở sọ sẽ ép máu thần kinh tăng vọt, khiến người bệnh thập tử nhất sinh”.
Tần Lâm nhìn sang Trần Diên, điềm đạm nói, sau đó quay lưng rời khỏi phòng bệnh.
“Tên nhóc, cậu dám trù ẻo tôi à? Ông Tiết, ông nhìn đi!”
Vương Thước chỉ vào Tần Lâm, mắng.
“Thật xin lỗi anh bạn trẻ, cậu nên rời khỏi đây thì hơn”.
Tiết Lương lắc đầu, nhìn sang Tần Lâm rồi trầm giọng hắng một tiếng, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Tần Lâm chợt nhíu mày, người phụ nữ này liên tục nói những lời thô lỗ, nếu như không phải Trần Diên đã nhắc trước đó, nhà họ Tiết có ơn với cô thì Tần Lâm sớm đã cho bà ta ăn tát rồi.
- ----------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...