Y Võ Song Toàn


Tần Lâm không quan tâm đến mấy phương diện này, vừa nhìn giám đốc Vương là biết là dân chuyên, kế hoạch mà ông ấy nghĩ ra được cũng hơn Tần Lâm rất nhiều.


Bây giờ điều Tần Lâm cần làm là chú tâm chọn lựa một món quà.


Điều này đối với Tần Lâm mà nói thì khá phiền phức, Trần Diên tổ chức sinh nhật, anh cũng nên tặng cô ấy một món quà.


"Anh rể, chúng ta đi mua quà thôi, em giúp anh chọn, có được không?"

Nhìn thấy dáng vẻ ân cần của Trần Khả Nhi, Tần Lâm bĩu môi: “Anh thấy chọn quà là giả, em cũng muốn có quà chứ gì?”

Trần Khả Nhi cười hi hi: "Anh rể, anh đừng nói toẹt ra như vậy! Anh rể mua quà cho em vợ cũng là chuyện đương nhiên mà, hơn nữa em cũng mật báo tin tức cho anh còn gì?"

"Anh mà không nghiêm túc dỗ dành em, sau này em không báo tin cho anh đâu!"

Tần Lâm bất lực cười: "Ha ha được rồi".


Trần Khả Nhi này đúng là một cô bé tinh nghịch, Tần Lâm mua quà cho cô ấy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.


Hai người đến trung tâm thương mại, Trần Khả Nhi tự nhiên mà khoác tay anh, Tần Lâm có hơi cạn lời.


"Em làm thế này có ổn không?"

Trần Khả Nhi cười hi hi: "Có gì không ổn chứ, ở bên ngoài anh là bạn trai em, bạn trai bạn gái khoác tay nhau đi dạo thì có vấn đề gì chứ?"

Tần Lâm cạn lời: "Chúng ta không cần giả làm bạn trai bạn gái mà!"

Trần Khả Nhi cười hi hi: "Sao lại không cần, đương nhiên là cần rồi, anh nghĩ xem, một đôi nam nữ đi với nhau, tuổi tác tương đương, không phải tình nhân thì người ta sẽ nghĩ là gì?"

"Nhỡ may gặp phải người quen, người ta có hỏi, mà bảo là anh rể và em dâu thì chẳng phải khiến người khác nghĩ nhiều à? Để tránh hiểu lầm, chúng ta cứ giả làm tình nhân để đỡ gặp phiền phức".



Tần Lâm đột nhiên thấy cô gái này nói cũng có lý, Trần Khả Nhi cũng không biết học được ở đâu, đầu toàn mấy thứ suy nghĩ lệch lạc này.


"Được, thế tùy em".


Tần Lâm và Trần Khả Nhi đi đến trung tâm thương mại, trung tâm thương mại ở tỉnh lỵ đương nhiên to hơn ở Đông Hải nhiều, có nhiều mặt hàng xa xỉ mà Đông Hải không mua được.


Hai người đi dạo một lúc, mua được cho Trần Khả Nhi mấy món trang sức, cô gái này vui mừng muốn chết.


Đối với người bình thường mà nói, mấy món đồ cả chục nghìn này là xa xỉ lắm rồi, nhưng với Tần Lâm mà nói thì chẳng là gì cả.


Hai người đi dạo một hồi, đột nhiên bị một người đàn ông chặn trước mặt, ông ta nói.


"Trần Khả Nhi! Sao lại là em!"

Trần Khả Nhi nhíu mày, người đàn ông trung niên trước mặt bụng to, hói đầu, béo ị, vừa nhìn là biết là kẻ lắm tiền.


Cả thân toàn đồ hiệu, chỉ có điều mấy món đồ hiệu trên người ông ta trông rất cồng kềnh.


"Lữ Đại Phú, sao ông cứ như âm hồn bất tán vậy?"

Trần Khả Nhi không nói năng khách khí như những cô gái khác, cô ấy không có hiền dịu như vậy, nói thẳng vào vấn đề, chẳng nể nang ai.


Lữ Đại Phú có hơi tức giận, ông ta nói.


"Chẳng phải em nói em không thích bám vào đại gia sao? Tôi mua cho em nhiều đồ như vậy em không cần, mà người khác mua em lại lấy!"

Lữ Đại Phú là một ông chủ lớn mà Trần Khả Nhi quen khi vừa học vừa làm, lúc đó ông ta muốn bao nuôi Trần Khả Nhi nhưng bị cô ấy từ chối ngay tức khắc.


Về sau Lữ Đại Phú mua cho Trần Khả Nhi biết bao nhiêu đồ, tặng biết bao quà, nhưng Trần Khả Nhi vẫn không nhận.


Đừng có nhìn vẻ tinh nghịch kì quái của cô ấy, trông cô ấy có vẻ rất thích chiếm lợi từ người khác nhưng động đến nguyên tắc của cô ấy thì cô ấy rất nghiêm túc.


Cô ấy vẫn hiểu đạo lý làm người.


Đương nhiên chiếm lợi từ anh rể thì không tính.


Lữ Đại Phú thấy Trần Khả Nhi nhận nhiều trang sức mà Tần Lâm mua cho đến vậy, trong lòng rất khó chịu.


Trần Khả Nhi đảo tròng mắt, chẳng thèm giải thích, ôm chặt tay Tần Lâm rồi nói.


"Đúng vậy, ông không đủ giàu, tôi tìm bạn trai mới đại gia hơn ông, nhiều tiền hơn ông, vậy nên tôi mới ở bên anh ấy, sao nào?"

Trần Khả Nhi này không giống nhưng cô gái bình thường, cô ấy thích hít drama, chẳng ngại làm lớn việc, có cơ hội khoe khoang là cô ấy phải thể hiện ngay.


Tần Lâm ở bên làm bia đỡ đạn, cũng cạn lời.


Lữ Đại Phú nghe thấy câu này, lập tức không vui.



"Cái gì? Vì cậu ta nhiều tiền hơn tôi á? Tôi không tin cậu ta giàu có hơn tôi!"

Nếu như so mấy cái khác thì Lữ Đại Phú còn phục.


Ví dụ như nói Lữ Đại Phú xấu hơn Tần Lâm hay là Tần Lâm trẻ hơn ông ta thì được.


Nhưng nếu mà nói Lữ Đại Phú nghèo thì ông ta không chịu nổi.


Phấn đấu nửa đời người, Lữ Đại Phú chẳng làm gì cho bản thân cả, không giảm béo, không chăm chút cho bản thân, tất cả tâm tư đều dồn vào công việc, sao có thể không bằng người khác được?

Lữ Đại Phú nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không bằng cậu ta á? Mười năm vất vả, em biết tôi chịu biết bao khổ cực mới được như ngày hôm nay không? Tôi không bằng cậu ta sao? Cậu ta làm gì chứ?"

Trần Khả Nhi khinh bỉ: "Anh ấy là phú nhị đại, người ta mấy đời nỗ lực, mười năm khó khăn của ông là cái thá gì chứ?"

"Tôi...", Lữ Đại Phú suýt nữa tức chết, lý do này khiến ông ta không chống đỡ nổi.


Trần Khả Nhi suýt nữa khiến cho Lữ Đại Phú tức chết.


"Không được, tôi không tin, Trần Khả Nhi, cậu ta mua được cho em đồ, tôi cũng có thể mua được, hơn nữa tôi còn mua được gấp đôi!"

Trần Khả Nhi cười khẩy nói: “Ông mua đồ cho tôi đều có mục đích, Tần Lâm mới là thật lòng với tôi, anh ấy chẳng có ý đồ gì với tôi cả mà chỉ đơn thuần muốn đối tốt với tôi".


Lữ Đại Phú nghe xong, vội vàng nói: "Tôi cũng vậy mà! Tôi chẳng có ý đồ gì, tôi chỉ muốn đối tốt với em, cho dù em không chấp nhận làm bạn gái tôi thì tôi vẫn sẽ mua cho em, chỉ cần em nhận là được!"

Lữ Đại Phú nói xong liền liếc nhìn Tần Lâm, lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu ta là cái thá gì mà xứng với em chứ?"

Tần Lâm nhíu mày, vốn không muốn nói như người ta lại vô cớ chĩa mũi súng vào mình.


Có điều dường như không cho Tần Lâm có cơ hội, Trần Khả Nhi nói thẳng.


"Anh Tần mua cho tôi một chiếc đồng hồ, hơn một trăm nghìn lận, ông mua nổi không?"

"Đương nhiên là có rồi, chỉ là chiếc đồng hồ hơn trăm nghìn hồ thôi mà? Mua! Tôi sẽ mua cái hơn hai trăm nghìn cho em!"

Trần Khả Nhi gật đầu: "Vậy thì tốt, ông đợi ở đấy, tôi đi viết hóa đơn".



Chẳng mấy chốc, Trần Khả Nhi đã lấy một chiếc hóa đơn đưa cho Lữ Đại Phú.


"Rồi, ông đi thanh toán đi".


Lữ Đại Phú gật đầu: "Khả Nhi, em yên tâm, cậu ta cho em bao nhiêu thứ, tiêu bao nhiêu tiền cho em, tôi đều có thể cho em gấp đôi!"

Lữ Đại Phú muốn cạnh trạnh với Tần Lâm, nên Tần Lâm tiêu bao nhiêu tiền, ông ta cũng sẽ tiêu gấp đôi, ông ta không tin mình địch không nổi Tần Lâm.


Trả tiền xong, lấy lại hóa đơn, Trần Khả Nhi cười như được mùa, có điều không đi lấy đồ mà nhét hóa đơn vào túi.


"Còn cái này nữa, ông đợi ở đây!"

Nói xong, Trần Khả Nhi một mình xông vào mấy cửa hàng, lấy không ít hóa đơn.


"Ừm, đại khái chỗ này, chẳng phải ông nói muốn đối tốt với tôi sao, tôi muốn xem ông có bao nhiêu thành ý với tôi".


Nhìn tập hóa đơn này, có vẻ tên này tiêu không ít tiền nhỉ?

Có điều vì muốn khiến Trần Khả Nhi vui, Lữ Đại Phú nhắm mắt thanh toán.


Mấy phút sau, một xấp hóa đơn đỏ được lấy về.


"Khả Nhi, tôi cũng thanh toán hết rồi, em thấy biểu hiện của tôi ổn chứ?"

"Lữ Đại Phú giỏi quá, cảm ơn ông đã mua đống đồ này cho chồng tôi!"


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui