Long Ngọc Sơn chế giễu, trên thế giới này chỉ có ba bộ, bộ cuối cùng của ai cũng chưa biết, không chỉ anh ta không biết, mà người khác cũng không biết, dù gì bọn họ cũng không thể tiếp xúc được với người ở tầng lớp đó.
Trên thế giới này có rất nhiều tỷ phú bí ẩn, nhưng không phải ai cũng nổi tiếng như Bill Gates.
Nhưng người có thể sánh vai với hai nhân vật kia liệu có thể là một người bình thường hay không?
Vị tỷ phú thứ ba kia nếu thật sự xuất hiện trên chiếc du thuyền này thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú hút sự chú ý của mọi người, ăn đứt cả Long Ngọc Sơn luôn.
Nhưng bây giờ không giống như vậy, Tần Lâm cũng chỉ là một thanh niên bình thường mà thôi, chắc chắn không thể ngang hàng với hai người kia được.
Cho nên bộ quần áo của Tần Lâm chắc chắn là hàng hàng giả cao cấp.
Mặc một bộ đồ hàng giả cao cấp để tham gia một buổi tiệc là một sự không tôn trọng đối với khách khứa.
Cho nên lúc Long Ngọc Sơn nói ra, ánh mắt của mọi người mới trở nên khinh bỉ.
Tên nhóc này đúng là không có chút tri thức gì cả, mặc đồ nhái cao cấp cũng phải làm cho giống một chút chứ.
Chọn hãng bình thường thôi, cho dù là hàng giả thì những người ở xã hội thượng lưu cũng khó nhìn ra, hơn nữa cũng chẳng có ai thèm quan sát tỉ mỉ.
Nhưng Tần Lâm ngang ngược quá, cả thế giới có ba chiếc mà cũng dám mặc, đúng là non tơ?
Nếu có hiểu biết một chút là có thể nhìn ra ngay.
Tần Lâm cười lạnh: “Hàng giả cao cấp? Tôi không hiểu anh có ý gì”.
Năm đó Tần Lâm và sư phụ đi chữa bệnh, tổng giám đốc của Playboy đã đích thân làm cho anh bộ đồ này.
Vì làm cho Tần Lâm một bộ này nên mới có hai bộ kia.
Vì bộ mẫu mã này là do tổng giám đốc của bọn họ đã dốc hết tâm huyết để làm ra, lấy tất cả những kinh nghiệm mấy chục năm ra để thiết kế.
Nếu chỉ làm cho một mình Tần Lâm thì cả thế giới sẽ khó có thể nhìn thấy tác phẩm của họ, thân phận của Tần Lâm đặc biệt, cũng không quá kiêu ngạo, cho nên tổng giám đốc của Playboy mới xin phép Tần Lâm làm thêm hai bộ nữa tặng cho hai người có nhiều đóng góp cho thế giới.
Tần Lâm rất hào phóng, cũng đồng ý, vậy nên mới có hai bộ của Bill Gates và Mã Vân.
Nhưng những chuyện này chỉ có Tần Lâm và vị tổng giám đốc kia biết, những người khác chắc chắn không biết.
Trong mắt Long Ngọc Sơn, thanh niên như Tần Lâm cũng không phải con nhà giàu.
Cho dù có là con nhà giàu, ở mảnh đất nhỏ như Đông Hải cũng không thể có người xứng với bộ đồ này được.
Đây là biểu tượng của thân phận và địa vị, Tần Lâm mặc đồ giả cao cấp lại còn ngang ngược như vậy đúng là thiếu hiểu biết.
Long Ngọc Sơn cười lạnh: “Sao thế, bộ đồ này không phải hàng hàng giả cao cấp? Anh đừng có nói với tôi bộ đồ của anh là hàng thật đấy nhé?”
Tần Lâm cười nhạt, cũng không nói gì.
Cái gì mà hàng thật với chả không thật, anh căn bản không để ý đến chuyện này, theo lý mà nói, bộ đồ này không phải làm ra ở công xưởng nào cả.
Tất cả quá trình đều là do tổng giám đốc của Playboy đích thân thiết kế, cắt may.
Toàn bộ kỹ thuật đều là do đại sư đỉnh cao nhất chế tác, có thể nói đây là đứa con tinh thần của Playboy.
Cho nên bộ đồ này là hàng thật không thể thật hơn trên thế giới.
Long Ngọc Sơn thấy Tần Lâm vẫn tỏ vẻ thản nhiên cười lạnh.
“Xem ra anh vẫn cho rằng bộ đồ của bản thân là hàng thật đúng không? Hay lắm, ở đây chúng tôi có một vị làm nghề thời trang cao cấp lâu năm, có thể để cho ông ấy giám định bộ đồ của anh!”
Nói xong, Long Ngọc Sơn chỉ vào một ông lão đằng sau.
Đột nhiên mọi người đều lộ ra vẻ chế giễu.
Có kịch hay xem rồi đây.
Long Ngọc Sơn chỉ vào ông lão rồi giới thiệu.
"Đây là Hồ Lão, đại sư thời trang hàng đầu thế giới, đã từng là nhà thiết kế cao cấp, cũng là nhà thiết kế duy nhất của Hoa Hạ thiết kế đồ hiệu ở nước ngoài, là người có quyền lực nhất ở Hoa Hạ".
Long Ngọc Sơn giới thiệu xong, mọi người lập tức cảm thấy kính nể.
Có nhiều người biết đến Hồ Lão, đây là một trong số những nhà thiết kế nổi tiêng nhất ở Hoa Hạ.
Cũng là đại sư duy nhất bước vào thị trường hàng hiệu quốc tế.
Không chỉ có kỹ thuật giỏi, mắt nhìn của ông ta cũng vô cùng sắc bén, chỉ cần liếc mắt một cái là ông ta có thể biết ngay đâu là hàng thật đâu là hàng giả.
Có rất nhiều loại hàng hàng giả cao cấp dù có nguyên liệu giống y hệt hàng thật, nhưng kỹ thuật lại có sự khác biệt lớn.
Về mặt kỹ thuật thì không phải xưởng lậu nào cũng có thể đáp ứng được.
Cho nên có phải là hàng giả hay không, Hồ Lão liếc một cái là có thể nhận ra rồi.
Hồ Gia Hân chau mày, nói.
"Không cần thiết phải làm vậy đâu? Mọi người đến đây để tham dự tiệc thôi mà, có phải tham gia lễ hội giám định hàng hiệu đâu, mọi người muốn làm gì thì làm, đừng làm lỡ thời gian của Hồ Lão".
Long Ngọc Sơn thấy vậy, biết ngay Hồ Gia Hân chột dạ, cô ấy cũng hiểu, người như Tần Lâm không thể có được bộ quần áo như vậy được.
Playboy chỉ chỉ có ba bộ mà Tần Lâm lại sở hữu được một bộ sao?
Hồ Gia Hân muốn đứng ra giảng hòa nhưng Long Ngọc Sơn sao có thể bỏ qua chứ?
"Vậy thì không được, có một số chuyện phải nói rõ mới được, nếu không trong lòng mọi người sẽ càng tò mò hơn, có phải không?”
Lúc này Hồ Lão cũng đứng dậy, đẩy mắt kính dày cộp lên, nói.
"Là một nhà thiết kế hàng đầu tiền nhiệm ở Playboy, tôi không cho phép hàng giả xuất hiện trước mặt tôi, đặc biệt là bộ quần áo này, vì đây là tâm huyết của tổng giám đốc của chúng tôi, tuyệt đối không thể tha thứ cho hàng giả được!"
"Để tôi xem một chút, không mất nhiều thời gian đâu".
Vẻ mặt Hồ Lão trầm xuống, tỏ vẻ không tin Tần Lâm có bộ quần áo này.
Thấy Hồ Lão bước tới, mọi người đều cảm thấy kích thích.
Lần này có kịch hay xem rồi, nếu kiểm tra ra bộ đồ của Tần Lâm là giả thì hài hước quá.
Dù gì Hồ Gia Hân cũng là nữ doanh nhân có tiếng ở Hoa Hạ, nếu chuyện này là thật thì mất mặt quá.
Người đàn ông đi cùng cô ấy rốt cuộc có thân phận gì, không phải bám váy phụ nữ đấy chứ?
Vẻ mặt Hồ Gia Hân có chút khó coi, sớm biết vậy cô ấy đã mua cho Tần Lâm một bộ đồ rồi, quần áo đuôi tôm có cả đống, sao Lão Tần lại mặc bộ đồ dễ bị người khác chú ý vậy cơ chứ.
Hơn nữa còn là hàng giả...
Cho dù là đồ rẻ một chút, nhưng với cơ thể của Tần Lâm thì mặc vào vẫn rất đẹp, không cần thiết phải mặc đồ giả chứ.
"Hồ Lão, hay là bỏ đi, chúng tôi..."
Hồ Gia Hân định nói đi về, nhưng lại nghĩ tới thuyền đã ra khơi, có muốn quay về cũng chẳng được nữa.
Hồ Lão lắc đầu: "Chuyện này tôi phải làm rõ, trong mắt của tôi không được phép có hàng giả".
Là nhà thiết kế hàng đầu của Playboy, ông ta đương nhiên không cho phép hàng giả được xuất hiện trước mặt mình.
Hồ Lão tiến đến chỗ Tần Lâm, nói.
"Thưa cậu, phiền cậu cho tôi xem cổ tay áo của cậu một chút"
Tần Lâm gật đầu, cũng chẳng để ý, nếu mọi người đã muốn biết thì để cho ông ta xem đi.
Anh giơ cổ tay áo lên cho mọi người nhìn.
Cổ tay áo là nơi có thể kiểm tra đồ chính hãng dễ nhất.
Có khuy áo, có vải thô, quan trọng nhất là bộ đồ của Tần Lâm còn có một sợi kim tuyến, cho nên nhìn một cái là biết ngay hàng thật hay hàng giả.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...