Lời của Tần Lâm khiến cho Điền Văn Hoa sững sờ.
Cũng có khả năng này.
Điền Văn Hoa cũng hiểu biết một chút về hình xăm, nhiều người có hình xăm nhưng về sau không thích nữa, hoặc hối hận nên chọn cách dùng hình xăm khác để che nó đi.
Ví dụ như lúc xăm hình con rắn, về sau hối hận thì nhờ thợ xăm xăm lại hình khác, như xăm một con rồng lớn chẳng hạn, để che đi con rắn, hình xăm con rắn này sẽ không thấy nữa.
Lữ Hiểu Quyên cũng dùng cách này, bên dưới hình xăm Quan Vũ của bà ta, nhất định có hình xăm khác, nếu không hình xăm này cũng không được xăm như vậy.
Điền Văn Hoa lấy điện thoại ra gọi điện, nghĩ một lúc, để tránh Tần Lâm nghĩ nhiều, ông ấy liền đứng trước mặt anh gọi cho Lữ Hiểu Quyên.
"Alo, Lão Điền? Sao lại gọi cho em vào lúc này, bệnh của anh thế nào rồi?"
Điền Văn Hoa nói: "Anh hỏi em một chuyện, hình xăm đằng sau lưng em có phải là để che đậy hình xăm khác không?"
Đầu dây bên kia sững sờ, bà ta nói.
"Không sai, lưng em vốn có xăm một con rồng vắt vai, nhưng sau này cảm thấy giống dân anh chị quá, bây giờ là doanh nhân rồi, nên xăm hình Quan Nhị Gia, che nó lại, sao vậy?"
Nghe thấy Lữ Hiểu Quyên nói y hệt như Tần Lâm, Điền Văn Hoa kinh ngạc, không ngờ Tần đại sư lại giỏi vậy, thế mà cũng có thể nhìn ra?
Chưa từng gặp mặt Lữ Hiểu Quyên mà có thể đoán ra được trên lưng bà ta có hình xăm, hơn nữa còn che đậy bằng hình xăm khác, đúng là lợi hại.
Lữ Hiểu Quyên hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy, Lão Điền, anh nói gì đi?"
Tần Lâm tai khá thính, đã nghe được hết âm thanh trong điện thoại, nói với Điền Văn Hoa.
"Tổng giám đốc Điền, nếu như tiện thì có thể đưa bà Lữ qua đây một chuyến".
Điền Văn Hoa nghĩ một lúc, hình như cũng chỉ có cách này.
Tần Lâm nói chuẩn như vậy, liệu sự như thần, có vẻ như lần này có thể giải quyết vấn đề của ông ấy rồi.
"Ừm".
"Hiểu Quyên, em đến y quán Hiên Viên một chuyến đi, nó ở phố Đông y, bệnh của anh cần em đến đây giúp anh chữa".
Lữ Hiểu Quyên sững sờ, do dự một lúc.
"Lão Điền, nếu em và anh xuất hiện cùng lúc trước mặt người khác, liệu có..."
Điền Văn Hoa thở dài: "Bây giờ không phải lúc để ý chuyện này, hơn nữa anh cũng nói hết chuyện của chúng ta với bác sĩ rồi".
Lữ Hiểu Quyên ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó gật đầu nói.
"Vâng".
Để chữa bệnh của Điền Văn Hoa, bà ta không thể không đi.
Chẳng mấy chốc, một chiếc Maserati đã dừng trước cổng, một phu nhân tầm tuổi trung niên, trông có vẻ thùy mị nết na bước xuống.
Sau khi đi vào, Lữ Hiểu Quyên cởi khẩu trang xuống, trông có vẻ là một người tao nhã, lịch sự.
"Tần đại sư, bệnh của Lão Điền, rốt cuộc là sao?”
Tần Lâm nói: "Tổng giám đốc Lữ, hình xăm con rồng sau lưng bà có vị trí như thế nào?”
Tần Lâm không cần phải xem lưng bà ta, anh cầm bức ảnh trên điện thoại, ra dấu với bà ta.
"Có phải ở chỗ chiếc đao này không?"
Lữ Hiểu Quyên gật đầu: "Không sai, chiếc đao này che con rồng".
Tần Lâm gật đầu: "Vấn đề ở đấy, con rồng vắt vai lúc trước cho bà may mắn, bà nuôi nó nhiều năm như vậy, bây giờ lại xăm hình Quan Vũ lên, tục ngữ có câu một núi không thể có hai hổ, con rồng vắt vai bị đao của Quan Công đè bẹp, đương nhiên sẽ không vui".
"Nhưng vì bà là chủ nhân của nó, nó không dám làm gì bà, vậy nên chỉ có thể gây chuyện trên người người khác".
"Tổng giám đốc Điền liền gặp xui".
Sắc mặt Lữ Hiểu Quyên liền thay đổi, không ngờ bệnh của Lão Điền lại là vì hình xăm trên người bà ta!
Tần Lâm nói có đầu có đuôi, hơn nữa chuyện này người khác căn bản không biết, không thể là vì anh nghe ngóng từ người khác được.
Lữ Hiểu Quyên đương nhiên tin.
"Tần đại sư, vậy thì tôi phải làm thế nào?"
Tần Lâm nghĩ một lúc.
"Thực ra có rất nhiều cách, ví dụ xăm lại, che đi,..."
"Nhưng như thế khá xấu, dù sao cũng là phụ nữ, mỹ quan vẫn là quan trọng nhất, vậy nên tôi kiến nghị xóa toàn bộ hình xăm".
Lữ Hiểu Quyên bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tôi cũng từng nghĩ đến cách này rồi, tôi cũng muốn đi xóa hình xăm từ lâu rồi, nhưng năm đó khi đi xăm, điều kiện kỹ thuật khá kém, kỹ thuật xăm và màu sắc đều tệ".
"Nếu như muốn xóa con rồng vắt vai kia đi thì rất khó, nó giống như phải lột bỏ một lớp da vậy, hơn nữa còn không xóa sạch được".
"Làm không tốt sẽ lưu lại vết mờ, thế chẳng phải rất xấu sao?"
Lo lắng của Lữ Hiểu Quyên cũng có đạo lý, thứ như hình xăm không phải là bút chì mà có thể tẩy tẩy xóa xóa được.
Vậy nên Lữ Hiểu Quyên mặc dù giàu có nhưng không có cách nào có thể tẩy được hình xăm đi hết, bởi vì trên thế giới này không có kỹ thuật như vậy.
Tần Lâm nói: "Nếu đã vậy tôi đưa ra phương án này, đương nhiên cách của tôi có thể giúp bà xóa sạch hình xăm, sau đó khiến da của bà sạch sẽ không tì vết, có điều cần phải trả một cái giá".
Mắt Lữ Hiểu Quyên sáng lên: "Thật không? Nếu như Tần đại sư có thể giúp tôi xóa hình xăm thì bao nhiêu tiền tôi cũng chịu!"
Tần Lâm lắc đầu: "Cái giá mà tôi nói không phải là tiền, tiền chẳng là gì cả, chủ yếu là đau".
Lữ Hiểu Quyên nhíu mày: "Tần đại sư, cậu thực sự có thể xóa hình xăm giúp tôi sao?"
Tần Lâm cười nói: "Đương nhiên, vết sẹo của Liễu Thanh Thanh cũng là do tôi chữa".
Nghe đến đây, Lữ Hiểu Quyên lập tức kinh ngạc.
Đều là nữ doanh nhân, Lữ Hiểu Quyên đương nhiên quen Liễu Thanh Thanh, lúc trước cũng từng gặp Liễu Thanh Thanh.
Không ngờ bệnh của cô ấy lại được Tần đại sư chữa khỏi?
Vết sẹo trên người Liễu Thanh Thanh rất nghiêm trọng, không ngờ lại có thể chữa khỏi được?
"Tần đại sư, sao tôi có thể tin bệnh của Liễu Thanh Thanh là do cậu chữa chứ?", Lữ Hiểu Quyên vẫn rất cẩn trọng, mặc dù hỏi thế này rất vô lễ nhưng dù sao cũng là chuyện liên quan đến bản thân, cẩn thận một chút cũng không sai.
Tần Lâm cười: "Bà đương nhiên có thể gọi điện cho Liễu Thanh Thanh, cô ấy là bạn gái tôi".
Lữ Hiểu Quyên và Điền Văn Hoa đều sững sờ, Liễu Thanh Thanh là bạn gái Tần Lâm sao?
Lúc trước hình như có nghe nói Liễu Thanh Thanh có bạn trai, chỉ là khá thần bí, chưa bao giờ tiết lộ là người thế nào, không ngờ lại là Tần đại sư?
Cũng đúng, người giàu như Liễu Thanh Thanh, muốn tìm được người giàu hơn cũng khó như lên trời.
Mà Tần đại sư là người có bản lĩnh, có tài hoa, lại trẻ tuổi đẹp trai phù hợp với tiêu chuẩn lựa chọn người yêu của Liễu Thanh Thanh.
"Ừm, nếu Tần đại sư đã tự tin như vậy thì chúng tôi sẽ tin cậu một lần, nếu như thực sự có thể chữa khỏi được bệnh của Lão Điền, tẩy sạch được hình xăm thì sau chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu!"
Tần Lâm gật đầu, cũng không để ý, cảm ơn hay không cảm ơn cũng chẳng vấn đề gì, chủ yếu giúp đỡ bạn bè thôi.
Dù sao Diệp Vãn Nhi cũng từng nhận người bệnh này, Tần Lâm cũng không muốn y quán Hiên Viên của bọn họ không chữa khỏi được bệnh.
"Tổng giám đốc Lữ, mời bà cởi áo, nằm xuống giường bệnh”.
Lữ Hiểu Quyên đã gặp nhiều chuyện sóng to gió lớn nên cũng chẳng ngại ngùng gì, chỉ là lưng thôi mà, bà ta cởi áo, nằm trên giường.
Quan Vũ sau lưng của Lữ Hiểu Quyên, cho dù nhắm mắt thì vẫn khiến người khác thấy uy nghiêm.
Nhìn thấy hình xăm thực sự khác với việc nhìn thấy trên ảnh.
Tần Lâm nhìn hình xăm, nhíu mày.
"Tổng giám đốc Lữ, may mà hai vị đến đây sớm, nếu không tính mạng của hai vị sẽ gặp nguy hiểm!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...