Nói câu nhức nách hết sức, ai mà biết được Tần Lâm là ai chứ?
Có đi hỏi cũng chẳng có tác dụng gì?
Nghe ngóng được ra cái gì mới lạ đấy.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Tần Lâm, Mã Kim Long chau mày, thằng nhóc này cũng tự tin đấy?
"Được, để tôi cho cậu biết tay".
Vừa nãy Tần Lâm gọi điện thoại hỏi Tần Lâm là ai, nhưng đối phương nói không biết, điều này khiến Mã Kim Long rất mất mặt, lần này phải trả đũa lại mới được.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ông ta sẽ gọi điện thoại cho người khác, sau đó đối phương sẽ nói không biết Tần Lâm, đến lúc đó Mã Kim Long sẽ chế giễu anh.
Ông ta lấy điện thoại ra gọi điện cho một người.
"Alo, anh Tiết, em hỏi anh có biết người tên Tần Lâm không?"
Anh Tiết ở đầu dây bên kia hình như đang đánh mạt chược, giọng nói có chút bực mình.
"Tần Lâm cái gì, tôi chưa nghe bao giờ, cậu lại làm bậy gì ở bên ngoài sao?"
Nghe anh Tiết nói không biết, Mã Kim Long đột nhiên cười lớn, đây chính là kết quả mà ông ta mong muốn.
Ha ha, người anh gọi không biết ông ta, người ông ta gọi không biết anh, chứng tỏ hai người không phải cùng một tầng lớp.
Mã Kim Long cảm thấy bản thân rất giỏi, cho nên Tần Lâm chắc chắn chỉ là một thanh niên bình thường.
Nhưng vừa định tắt máy thì có một âm thanh bên cạnh anh Tiết truyền tới.
"Tần cái gì? Tần Lâm?"
Anh Tiết ngây người: "Ông Long, ông có quen người tên Tần Lâm sao?"
Anh Tiết đang đánh mạt chược với Long Ích Huy lại nghe được cái tên kia.
Long Ích Huy là tay sai của Đoàn Bảo Đông, có thể nói là dưới một người trên vạn người, là người có địa vị khá cao trên giang hồ.
Cho dù là anh Tiết cũng phải gọi tiếng ông Long trước mặt Long Ích Huy, nở nụ cười cung kính lấy lòng ông ta.
Long Ích Huy nghe thấy cái tên này lập tức giật mình.
"Cậu hỏi xem, Tần Lâm đó có vẻ ngoài như thế nào?"
Anh Tiết không dám chậm trễ, vội vàng nói với Mã Kim Long.
"Ông Long hỏi cậu, Tần Lâm có vẻ ngoài như thế nào!"
Mã Kim Long ngây người: "Cậu ta cao tầm một mét tám, khá gầy, tầm hai tư hai năm tuổi, tóc ngắn..."
Sau khi Mã Kim Long miêu tả, vẻ mặt Long Ích Huy biến sắc.
"Con mẹ nó là cậu Tần! Họ Tiết kia, bảo đàn em của cậu gặp cậu Tần phải cung kích, đến anh Đông còn phải cúi đầu trước cậu Tần đấy, nếu các cậu dám làm bậy có tin anh Đông giết chết các cậu không!"
Long Ích Huy nổi cáu, khiến anh Tiết sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh toàn thân, vội cầm điện thoại lên chửi.
"Mã Kim Long! Con mẹ nó cậu muốn chết à! Đó là người cậu không đắc tội được đâu, nếu cậu đắc tội với người ta rồi thì mau quỳ xuống xin lỗi người ta đi, cậu có xảy ra chuyện gì thì đừng có nói là quen biết tôi!"
Nói xong, anh Tiết lập tức tắt máy.
"Tút tút tút..."
"Anh Tiết! Anh Tiết?"
Nghe thấy tiếng máy bận bên kia, Mã Kim Long lập tức hoảng loạn, khuôn mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu.
Mã Kim Long ngẩng đầu lên nhìn Tần Lâm, khuôn mặt vô cùng khó coi.
"Cậu...cậu Tần, là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, xin cậu tha tội, tôi sẽ cúi đầu xin lỗi cậu!"
Nói xong, Mã Kim Long lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái.
Trong chốc lát mọi người xung quanh đều ngơ ngác.
Vừa rồi mới thấy hai người đứng đây khiêu khích nhau, Mã Kim Long kia lớn tiếng bảo Tần Lâm đi hỏi xem ông ta là ai, hỏi xong thì quyết định thái độ nói chuyện.
Nhưng sau đó Tần Lâm lại nói câu y như thế.
Sau đó Mã Kim Long nghe được một tin tức chấn động, người thanh niên trước mặt là người mà ông ta không thể động vào.
Bây giờ Mã Kim Long quỳ dưới đất, trong lòng run sợ, vẻ mặt căng thẳng.
Lệ Tát và Lý Hiểu Quyên ở bên cạnh trợn tròn mắt.
"Chồng, anh làm gì vậy, sao anh lại quỳ trước mặt bọn họ!"
"Đúng đấy bố, bố mau đi tìm người đánh anh ta đi!"
Hai mẹ con nhà này không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là nhất định phải trả thù.
Hai mẹ con bị tát, đương nhiên trong lòng bọn họ không hề vui.
Đi tìm chỗ dựa vậy mà ông bố lại quỳ dưới đất xin lỗi người ta?
Nghe thấy hai mẹ con lải nhải bên tai, Mã Kim Long trợn trừng mắt: "Câm miệng! Quỳ xuống! Ngu, hai người thì biết cái chó gì, mau lên!"
Hai mẹ con chau mày, Lý Hiểu Quyên không hài lòng.
"Chồng! Sao em phải quỳ trước mặt cậu ta..."
Mã Kim Long nghiến răng nghiến lợi, quát lớn!
"Còn không mau qua đây! Nếu không quỳ xuống thì đừng có về nhà nữa!"
Thấy Mã Kim Long nổi giận, Lý Hiểu Quyên sợ hãi, vội kéo Lệ Tát cùng quỳ xuống trước mặt Tần Lâm.
Cả nhà ba người ngồi ngay ngắn quỳ dưới đất, Mã Kim Long toát mồ hôi hột, thành khẩn xin lỗi Tần Lâm.
"Là tôi có mắt như mù, coi thường người khác, xin cậu Tần tha thứ!"
Từ Tuệ và Hồ Gia Hân đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng hả giận, đáng đời hai người phụ nữ này, cho bọn họ biết thế nào là lễ độ!
Từ Tuệ nhìn Tần Lâm với anh mắt toát lên ý cười, bà ấy vốn đã rất hài lòng với Tần Lâm rồi, bây giờ lại càng thấy vừa ý hơn!
Tần Lâm nói: "Gia Hân, dì, chúng ta đi thôi?"
"Ừm".
Ba người rời khỏi nhà hàng, đi qua nhà Mã Kim Long còn chẳng thèm nhìn một cái.
Loại người như thế này không đáng để Tần Lâm tức giận.
Mã Kim Long vã mồ hôi như mưa, ướt hết cả quần áo.
Giống như vừa mới trở về từ quỷ môn quan...
Sau khi rời khỏi, anh đưa hai mẹ con Hồ Gia Hân về.
Đưa Từ Tuệ về nhà trước sau đó mới chở Hồ Gia Hân đến công ty.
Từ Tuệ vừa xuống xe, Hồ Gia Hân lập tức sửng cồ lên, nghiến răng nghiến lợi.
"Họ Tần kia, vừa rồi anh lợi dụng tôi chắc vui lắm nhỉ?'
Tần Lâm cười rồi nói: "Cái gì mà vui lắm nhỉ, tôi giúp cô diễn kịch còn gì, không phải cô bắt tôi diễn bạn trai của cô sao?"
Hồ Gia Hân nghiến răng nghiến lợi: "Bảo anh diễn làm bạn trai của tôi là anh không khách khí thật à! Hửm?"
Nói xong, Hồ Gia Hân đặt tay xuống chân Tần Lâm, dùng ngón tay mơn trớn nhẹ nhàng.
Tần Lâm ho vài tiếng, đột nhiên cảm thấy không khí trong xe có chút ngại ngùng.
"Đừng động vào tôi, tôi còn đang lái xe".
Hồ Gia Hân nghe vậy lại càng làm tới.
"Lái xe cái gì? Có giỏi thì anh phản kháng lại đi?"
Tần Lâm không biết phải làm sao, đưa một tay ra bắt lấy tay Hồ Gia Hân.
Bàn tay mềm mại như nhung, sờ vô cùng thoải mái.
Hồ Gia Hân hơi biến sắc, hai gò má ửng đỏ.
"Anh làm gì vậy hả, lại sờ tay của tôi!"
...
Cả quãng đường hai người cãi nhau ầm ĩ, cả quãng đường đến công ty bị Hồ Gia Hân làm loạn hết cả lên, tận lúc xuống xe vẫn còn hùng hổ.
"Tên đàn ông thối tha! Đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả!"
Tần Lâm không biết phải làm sao, rõ ràng người phụ nữ này động tay động chân trước.
Vừa đưa Hồ Gia Hân đến công ty xong thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại kêu lên.
Tần Lâm vội bắt máy.
"Lão Tôn?"
Là điện thoại của Khổng Phàm Lâm, bình thường ông ta ít khi gọi điện thoại cho Tần Lâm.
Dù gì cũng là bậc thầy Đông y, chuyện ở y quán chắc chắn ông ta có thể giải quyết, đích thân bậc thầy Đông y chẩn đoán chắc không xảy ra chuyện gì đâu.
Nhận điện thoại, giọng nói của Khổng Phàm Lâm rất dồn dập.
"Tần đại sư, Vãn Nhi bị người ta đánh rồi!"
"Cái gì!" Tần Lâm tức giận: "Tôi sẽ về ngay!"
Anh vội để điện thoại xuống, phi như bay về y quán Hiên Viên.
Lúc này bên ngoài y quán có rất nhiều người vây quanh, giống như có chuyện gì xảy ra vậy, bên trong đang rất ồn ào.
"Tránh ra!"
Tần Lâm hét lên, mọi người lập tức tránh ra để lại một lối vào!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...