Ngưu Phú Quý tỏ ra đắc ý, trong lòng như đã liệu trước được mọi việc.
Mặc dù vườn cây ăn trái Ngưu Gia của bọn họ không phải là nhà tài trợ lớn, nhưng bọn họ cũng đã tài trợ đến tiền triệu.
Đương nhiên sẽ có rất nhiều nhà tài trợ muốn đầu tư cho một chương trình như The voice, nhưng với con số lên đến hàng triệu thì đạo diễn vẫn khá xem trọng.
Một tuyển thủ như Phương Tiểu Linh, cho dù vô cùng xuất sắc, nhưng không ai lại muốn bỏ ra một triệu để tài trợ.
Dù gì cũng có nhiều thí sinh nổi bật hơn, nhưng một triệu này không phải ai cũng có thể tài trợ được.
Tần Lâm liền cười khẩy: “Vườn cây ăn quả Ngưu Gia? Một công ty lớn nhỉ, là nhà tài trợ đúng không? Được, để anh làm cho bọn họ bỏ đi tư cách tài trợ cho em”.
Vừa dứt lời, Ngưu Phú Quý liền cười phá lên.
“Cậu cũng phét quá rồi đó? Bỏ đi tư cách của tôi? Mơ đấy à!”
“Cậu nghĩ cậu là ai? Người giàu nhất sao?”
Tần Lâm cười khẩy, cũng không thèm đếm xỉa đến ông ta, sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Vương Nhị.
Lúc này, Vương Nhị đang họp bỗng vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy số điện thoại của Tần Lâm.
Mỗi lần chủ tịch Tần gọi riêng cho cô cũng chẳng phải chuyện gì tốt, lần này không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vương Nhị ra hiệu im lặng với tất cả các cổ đông, sau đó mọi người đều im bặt.
“Chủ tịch Tần nói đi!”
Vừa nghe nói đến chủ tịch Tần, mọi người đều trở nên im lặng, ông chủ gọi điện thoại đến rồi!
Có rất nhiều người ở tập đoàn Hiên Viên này chưa từng nhìn thấy ông chủ, nhưng bọn họ đều biết chỉ có mỗi Vương Nhị mới có thể liên lạc được.
Vậy nên trong tất cả các phó chủ tịch thì Vương Nhị là người có quyền lực nhất, cũng không ngoa khi nói rằng cô là người dưới một người nhưng trên vạn người.
Tần Lâm nói: “The voice mùa thứ hai, tập đoàn Hiên Viên có tài trợ không?”
Nghe xong, Vương Nhị lập tức ngây ra, Tần Lâm rất ít khi hỏi chuyện công việc, không ngờ hôm nay anh lại nhắc đến chủ đề này.
“Chủ tịch Tần, xin đợi một lát, để tôi hỏi xem”.
Dứt lời, Vương Nhị liền nói: “Bộ phận quảng cáo, chủ tịch Tần hỏi là chúng ta có tài trợ cho The voice mùa 2 không?”
Bộ phận quảng cáo vội vàng đứng dậy, toát mồ hôi hột, đây là lần đầu tiên được nói chuyện với chủ tịch Tần.
“Chủ tịch Tần, năm nay chúng ta không tài trợ cho The voice mùa 2”.
Anh ta cũng không biết tại sao chủ tịch Tần lại hỏi đến The voice mùa 2, sở dĩ không tài trợ là vì bọn họ đã tài trợ cho chương trình khác.
Tần Lâm cũng đã nghe thấy trưởng phòng nói qua điện thoại.
“Ừm, nếu đã như vậy thì bảo bên bộ phận quảng cáo tài trợ đi, thay thế cho nhà tài trợ vườn cây ăn quả Ngưu Gia”.
“Vâng, chủ tịch Tần, tôi hiểu rồi”.
Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhị thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải giao việc cho cô là được.
“Nghe rõ chưa hả? Ông chủ muốn đối đầu với vườn cây ăn quả Ngưu Gia, bây giờ lập tức liên hệ với tổ chương trình để bọn hỏ hủy đi tư cách tài trợ của vườn cây ăn quả Ngưu Gia đi”.
“Vâng, tôi sẽ làm ngay!”
Đây chính là mệnh lệnh của chủ tịch Tần, ai dám làm trái chứ? Hơn nữa, công ty này là của chủ tịch Tần, người ta đã đòi tài trợ thì nhân viên chỉ có thể làm theo mệnh lệnh mà thôi.
Trưởng phòng của bộ phận quảng cáo trực tiếp gọi điện thoại cho đạo diễn trước mặt mọi người.
“A lô? Tôi là trưởng phòng quảng cáo của tập đoàn Hiên Viên, tôi muốn bàn với anh về việc tài trợ”.
Đạo diễn Phùng nghe xong, lập tức trở nên hưng phấn.
Vốn việc tài trợ đã ngừng một thời gian rồi, theo lý mà nói bọn họ đã không nhận thêm nhà tài trợ nữa.
Nhưng tập đoàn Hiên Viên thì khác, đây là doanh nghiệp hàng đầu cả tỉnh, đương nhiên bọn họ không dám đắc tội với một doanh nghiệp lớn như vậy.
Hơn nữa người ta còn tình nguyện muốn tài trợ, vậy còn là kim chủ lớn nữa, đương nhiên phải đáp ứng mọi yêu cầu của bọn họ.
Trưởng phòng liền nói: “Công ty tài trợ đã tài trợ cho bên anh bao nhiêu?”
Đạo diễn Phùng sững ra, trong lòng thầm nghĩ thật không hổ danh là người của tập đoàn Hiên Viên, nói năng cũng khí phách đến vậy.
Vừa mở miệng liền hỏi nhà tài trợ.
Một chương trình có rất nhiều nhà tài trợ, và nhà tài trợ chính sẽ là người có chi phí tài trợ cao nhất.
Nếu là các công ty khác thì có lẽ sẽ không thể chi nổi, nhưng đối với tập đoàn Hiên Viên lại không thành vấn đề.
Đạo diễn Phùng nói: “Bây giờ chi phí của nhà tài trợ là ba mươi triệu!”
Ba mươi triệu!
Đúng là mức phí quảng cáo trên trời mà!
Nếu như không phải do The voice mùa 1 hot như thế thì chi phí tài trợ đã không cao đến vậy.
Ba mươi triệu chi phí tài trợ cũng là số tiền lớn nhất trong ngành rồi.
Nhưng ba mươi triệu đối với tập đoàn Hiên Viên chỉ là số tiền nhỏ mà thôi, trưởng phòng bộ phận quảng cáo đương nhiên sẽ không do dự.
“Ba mươi triệu à, được, tập đoàn Hiên Viên chúng tôi cũng sẽ tài trợ ba mươi triệu, chúng tôi không cần nêu tên, nhưng có một yêu cầu, đó là hủy tư cách tài trợ của vườn cây ăn quả Ngưu Gia đi”.
Đạo diễn Phùng sửng sốt: “Được, không thành vấn đề, cảm ơn anh!”
Ba mươi triệu...
mà không cần nêu tên sao?
Tập đoàn Hiên Viên này quả thực giàu có, nói đưa ba mươi triệu là đưa, hơn nữa còn không cần nêu tên thì hiệu quả quảng cáo sẽ tệ đi rất nhiều.
Nhưng tập đoàn Hiên Viên là một doanh nghiệp lớn, nên cũng không thèm quan tâm nữa, mục đích của bọn họ không phải là để quảng bá.
Mục đích của họ chính là đá nhà tài trợ vườn cây ăn quả Ngưu Gia đi.
Sau khi gác máy, đạo diễn Phùng vẫn còn sững sờ.
Vườn cây ăn quả Ngưu Gia này là một nhà tài trợ nhỏ, chỉ tài trợ có một triệu mà thôi, tức là người dẫn chương trình sẽ đọc tên của bọn họ khi hạ màn.
Vậy nên bọn họ không phải nhân vật quan trọng gì, nhà tài trợ một triệu, đương nhiên nói đá sẽ bị đá.
Nói khó nghe một chút thì bọn họ là doanh nghiệp tư nhân, chỉ là một công ty nhỏ, một tổ chương trình lớn như thế này cũng không ngại phải đắc tội với bọn họ.
Hơn nữa, người muốn đá bọn họ đi chính là tập đoàn Hiên Viên, vườn cây ăn quả Ngưu Gia này đã đắc tội với người ta lại còn muốn kết cục tốt hay sao?
...
Sau khi Tần Lâm cúp điện thoại, Ngưu Phú Quý đột nhiên cười phá lên.
“Diễn cũng giống thật đấy, ra vẻ quá nhỉ? Còn đòi đá tôi? Cậu có biết vườn cây ăn quả Ngưu Gia tài trợ bao nhiêu tiền không? Một người bình thường như cậu...”
Ngay lúc Ngưu Phú Quý đang khoe khoang không ngớt, đột nhiên đạo diễn bước vào, nhìn xung quanh rồi hét lên.
“Phó đạo diễn đâu, mau đến đây!”
Đạo diễn Phùng vừa ra lệnh, phó đạo diễn liền lập tức tiến đến.
“Đạo diễn Phùng, có chuyện gì cần dặn dò vậy ạ?”
Đạo diễn Phùng nói: “Nhà tài trợ vườn cây ăn quả Ngưu Gia đó là do cậu dẫn tới đúng không?”
Phó đạo diễn vội gật đầu: “Đúng vậy, đừng xem bọn họ là doanh nghiệp nhỏ, bọn họ đã đầu tư cho chúng ta tận một triệu!”
Lý do Ngưu Phú Quý tài trợ một triệu chính là để cho Vương Nhất Kiều đi cửa sau, nếu không thì với thực lực của gia đình bọn họ thì lấy ra được một triệu cũng cảm thấy xót.
Đạo diễn Phùng nói: “Trả lại tiền cho bọn họ đi, chấm dứt hợp đồng”.
Phó đạo diễn đơ ra: “Đạo diễn Phùng, anh có ý gì vậy? Tại sao lại đòi trả tiền lại?”
Làm gì có chuyện trả lại tiền tài trợ chứ? Đến tay rồi còn đòi trả về, chẳng phải là ngốc hay sao?
Hơn nữa trước giờ cũng chưa có ngoại lệ.
Đạo diễn Phùng nói: “Chuyện ở đây cậu đừng hỏi nữa, bảo cậu trả thì cậu cứ trả đi, bây giờ chúng ta đã có nhà tài trợ lớn hơn rồi”.
Phó đạo diễn nhìn sang Ngưu Phú Quý, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Ngưu Phú Quý vội hỏi.
“Đạo diễn Phùng, vườn cây ăn quả Ngưu Gia là của nhà tôi, chẳng phải chúng tôi đã đưa chi phí tài trợ rồi ư, sao lại đòi hủy hợp đồng?”
Đạo diễn Phùng nhìn sang Ngưu Phú Quý: “Nhà anh? Vậy cũng tốt, về nói với bố anh rằng chúng tôi sẽ trả lại toàn bộ tiền cho các người, sau này tổ chương trình của chúng tôi cũng sẽ không nhận tài trợ của gia đình anh nữa”.
Ngưu Phú Quý như chết trân: “Đạo diễn Phùng, tại sao chứ?”
Thời buổi này còn có người không cần tài trợ sao? Còn không có lý do!
Đạo diễn Phùng liền cười khẩy: “Nhà các người đắc tội với ai còn không biết sao?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...