Y Võ Song Toàn


Mặc dù nói công ty là do một tay Liễu Thanh Thanh gây dựng nên, nhưng quy mô của công ty càng ngày càng lớn, cô ấy cũng phải xem xét càng ngày càng toàn diện.


Độc đoán chuyên quyền là điều không thể chấp nhận nổi ở một người chủ của công ty.


Tần Lâm nói: "Mấy người cho tôi xem tài khoản chuyển tiền đi".


"Được".


Tài khoản chuyển tiền cũng chẳng phải bí mật thương mại gì, cho dù có là bí mật thương mại thì Liễu Thanh Thanh cũng sẽ cho Tần Lâm xem thôi.


Nhìn qua dãy số này, Tần Lâm gật đầu, cũng không nói gì, ngồi trong văn phòng của Liễu Thanh Thanh tự mình pha một ly cafe.


"Em đi làm việc đi, anh chơi điện thoại một tí, buổi trưa đợi em đi ăn cùng".


"Vâng".


Liễu Thanh Thanh về chỗ ngồi của mình, tiếp tục bận rộn làm việc, Tần Lâm ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại.


Đã quá giờ cơm trưa rồi, trợ lý của Liễu Thanh Thanh đẩy cửa đi vào.


"Tổng giám đốc Liễu, tiền đã được chuyển qua rồi ạ".


Liễu Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Ừm, vậy thì cô cứ đi làm việc tiếp đi, đưa cho tôi hai phần cơm văn phòng là được".


"Vâng ạ".


Tiền đã được chuyển qua, công việc ở bên này của bọn họ cũng được coi là chấm dứt ở đây, tiếp theo phải đợi công xưởng phát hàng.


Vài phút sau, trợ lý đưa hai phần cơm văn phòng của nhà ăn qua.


"Lão Tần, chúng ta ăn ở phòng làm việc luôn nhé".



"Ừm", Liễu Thanh Thanh bận thế này, ngày thường cũng chỉ ăn cơm văn phòng ở phòng làm việc.


Nhà ăn của bọn họ nấu cơm cũng rất ngon và sạch sẽ, hai người vui vẻ ăn bữa trưa.


Khi đang ăn cơm, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, là thông báo có tin tức mới.


Liễu Thanh Thanh vốn không muốn xem, yên lặng ăn cơm, kết quả không cẩn thận liếc qua, đột nhiên nhíu mày.


"Nội bộ nước S xảy ra mâu thuẫn, bắt đầu nội chiến, người dân hoảng loạn, kinh tế xuống dốc, nhiều công xưởng phải đóng cửa, bỏ chạy, dẫn đến hiện tượng đi biểu tình quy mô lớn trên phố..."

Liễu Thanh Thanh giật mình đứng dậy, vội vàng mở tin tức ra xem.


Quả nhiên là tin mười phút trước.


Báo Nhân Dân đưa tin về tin tức của phía chính phủ, không thể nào là giả được.


Mặt Liễu Thanh Thanh biến sắc, vội vàng nhấc máy bàn lên gọi trợ lý.


"Thông báo đến hội đồng quản trị, bắt đầu mở cuộc họp!"

Nhìn thấy Liễu Thanh Thanh kích động đến vậy, Tần Lâm vẫn bình tĩnh nói.


"Thanh Thanh, ăn cơm đã rồi hẵng đi".


Liễu Thanh Thanh nhíu mày, bất lực lắc đầu.


"Không được, em không có tâm trạng để ăn, em phải nhanh chóng giải quyết chuyện này".


Nói xong, Liễu Thanh Thanh chạy đến phòng họp.


Tần Lâm bất lực, chỉ có thể đi theo sau, người phụ nữ mạnh mẽ này sống vất vả thật.


Trong phòng họp vẫn là mấy người lúc nãy, ai ai cũng mặt mày nghiên trọng, ngồi trên vị trí của mình.



Liễu Thanh Thanh đứng trước mặt mọi người, rút điện thoại ra, gọi vào số của đối tác.


"Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được..."

Sắc mặt mọi người trầm xuống, số điện thoại này, lúc nãy còn vừa gọi, kết quả bây giờ giờ đã rơi vào tình trạng tắt máy.


Sắc mặt Liễu Thanh Thanh khó coi vô cùng, tiếp tục gọi số khác.


"Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được..."

Vẫn cùng một nội dung vang lên, lạnh lùng vô tình.


Bọn họ vẫn còn một số số điện thoại khác nhưng hiện tại chắc không cần gọi nữa.


Rõ ràng là công xưởng đã bỏ chạy rồi.


Giống y hệt những gì Tần Lâm đã dự đoán, nước S là một nước nhỏ, nước nhỏ như vậy mà xảy ra nội chiến thì nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thương nhân.


Thương nhân bỏ chạy đương nhiên sẽ ôm tiền rời đi.


Đã đến lúc này rồi, đương nhiên cũng chẳng quan tâm đến mấy thứ như uy tín, cầm một tỷ của mỹ phẩm Tầng Vân là chẳng cần lo cơm ăn áo mặc nữa, chạy sang nước khác, sống cuộc sống của đại gia.


Liễu Thanh Thanh ném mạnh điện thoại lên bàn, hỏi.


"Mọi người thử nói xem có cách gì để giải quyết không?".


Vài giây sau, nơi đây vẫn yên lặng như tờ.


Bốp!

Liễu Thanh Thanh đập bàn thật mạnh, quát lớn.



"Câm hết rồi à! Vừa nãy chẳng phải nói hay lắm hay sao! Sao bây giờ lại câm hết thế này?"

Khí thế của người phụ nữ mạnh mẽ của Liễu Thanh Thanh lúc này được bộc lộ rõ rệt.


Mấy người vừa nãy đều cúi gằm mặt, khi Tần Lâm nói có nguy hiểm, đám người này đứng lên chỉ trích, còn bảo đối tác uy tín lắm nhưng giờ thì sao?

Chẳng có ai dám đứng dậy nói gì.


Hứa Trường Quý lúc này mặt đen xì, ông ta cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này.


Ai ngờ được chuyện Tần Lâm nói có thể trở thành sự thật chứ.


Xác suất như này là quá nhỏ?

Hơn nữa tin tức của tên này sao lại nhanh nhạy đến vậy?

Công ty bọn họ có quan hệ với phía quân đội, ngay cả bọn họ cũng không biết chuyện này thì sao Tần Lâm biết được vậy?

Còn lấy được tin tức từ bên hacker, đây là hacker như nào chứ?

Hứa Trường Quý cứng đầu nói: "Tổng giám đốc Liễu, chuyện này không thể tránh được, ai cũng không có cách đâu".


Hứa Trường Quý thà không nói còn hơn, ông ta vừa nói, Liễu Thanh Thanh càng tức giận hơn.


"Không thể tránh được? Không có cách? Vừa nãy chẳng phải tôi đã đề nghị tạm thời dừng lượt đầu tư này sao? Kết quả ông nói như nào? Có cần tôi nhắc lại lần nữa không?"

Hứa Trường Quý im lặng, há miệng, không nói được câu nào.


Tần Lâm ngồi bên cạnh, cười nhạt một tiếng.


"Đừng nổi giận, nổi giận dễ tổn thương đến gan".


Nói xong, Tần Lâm đi ra ngoài, đến phòng làm việc của Thanh Thanh cầm hộp cơm cô ấy chưa ăn xong qua, đặt ở trên bàn.


"Ăn trước đi, ăn xong nghiên cứu tiếp vấn đề này".


Hành động của Tần Lâm lại khiến mọi người khó chịu, người khó chịu nhất chính là Hứa Trường Quý.


Trong lòng nghĩ, tên này tham gia vào làm cái gì, cho dù là bạn trai của chủ tịch Liễu thì cũng chỉ là bác sĩ mà thôi, mấy chuyện kinh doanh đâu đến lượt anh tham gia vào.



Tần Lâm trước kia mặc dù nói đúng một lần, nhưng chắc chỉ là đoán thôi.


Hơn nữa cho dù có nói đúng thì làm được gì?

Anh chỉ có thể lấy được tin tức mà thôi, tin tức nhanh nhạy đấy nhưng làm được gì chứ?

Bây giờ bọn họ không cần tin tức, mà cần phương pháp để giải quyết vấn đề.


Mất mười tỷ rồi, người ta không thể nào trả tiền được, hơn nữa là người nước ngoài, dù có báo cảnh sát thì cũng phải liên lạc với cảnh sát quốc tế, tiến hành bắt giữ trong phạm vi toàn cầu, như thế này thì khác nào mò kim đáy bể chứ.


Vậy nên nhìn thấy thái độ này của Tần Lâm, mọi người đều tức không chịu được.


"Tên kia, anh biết đây là đâu không, nếu như anh không có việc gì làm thì về nhà chơi game đi, đây không phải chỗ mà anh nên ở lại!"

Tần Lâm lạnh lùng nhìn ông ta, không thèm để ý, tên Hứa Trường Quý này là một tên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, đổ hết trách nhiệm cho người khác, tính toán với ông ta cũng chẳng có nghĩa lý gì.


Liễu Thanh Thanh nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu: "Lão Tần, em thực sự không ăn tiếp được, tổn thất mười tỷ này, à..."

Mặc dù Liễu Thanh Thanh là người giàu nhất cả nước, nhưng công ty gặp tổn thất một tỷ thì cô ấy vẫn vô cùng khó chịu.


Tần Lâm cười: "Đâu phải chuyện gì lớn, em ăn cơm đi, anh giúp em giải quyết".


Tần Lâm nói xong, Hứa Trường Quý lập tức cười khẩy.


"Cậu giúp giải quyết? Cậu giải quyết được cái gì? Cậu nghĩ mình là ai? Chúng tôi gặp tổn thất một tỷ, cậu vung tay là giải quyết được chắc? Cậu không chém gió thì chết chắc?"

"Có năng lực ở đây nói hươu nói vượn không bằng ngoan ngoãn đừng chen mõm vào, đỡ để tổng giám đốc Liễu khó chịu!"

Hứa Trường Quý mắng anh té tát, mắng đến mức Liễu Thanh Thanh không nhịn được nữa.


"Lão Hứa! Được rồi! Đừng có chuyển chủ đề sang người khác nữa, ông nói chuyện của mình là được rồi!"

Bị tổng giám đốc giáo huấn một trận, Hứa Trường Quý không nói gì nữa.


Có điều mọi người đều khó chịu với Tần Lâm, trong giờ phút quan trọng mà Tần Lâm vẫn tỏ ra thân mật nam nữ, bảo tổng giám đốc Liễu ăn cơm, show ân ái cũng phải biết nhìn thời điểm chứ?

Tần Lâm chẳng thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, anh nhìn Liễu Thanh Thanh rồi nói.


"Ngoan, anh nói thật đấy, em ăn hết cơm đi, anh giúp em giải quyết".



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui