Sắc mặt Tần Lâm vẫn không hề thay đổi, anh tỏ ra giễu cợt.
Dương Quân Nhạc hừ lạnh một tiếng: “Được, nếu đã có gan như vậy thì tôi sẽ đánh gãy chân trái của cậu!”
Nói xong, Dương Quân Nhạc vung cây gậy xuống!
Đây là lần đầu tiên ông ta gặp một người trẻ tuổi không sợ mình, Dương Quân Nhạc lăn lộn nhiều năm như vậy, có loại người nào mà ông ta chưa thấy qua đâu chứ?
Các thiếu gia của những gia tộc lớn ông ta đều biết mặt, còn gương mặt xa lạ như Tần Lâm đây, chắc chắn không phải nhân vật lớn gì.
Hơn nữa, nếu là thiếu gia thực sự thì sẽ có người đi theo, kiểu như Tần Lâm vừa nhìn liền biết là người dân bình thường, không có gì phải sợ cả.
Vừa hay đang ở trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên ông ta cũng muốn thị uy.
Cái gọi khách hàng là thượng đế, đó chỉ là đối với những nơi bình thường mà thôi, những cũng chỉ với cấp bậc nhân viên mà thôi.
Còn đối với một nhân vật như Dương Quân Nhạc đâ, làm gì có chuyện khách hàng là thượng đế chứ? Ở khách sạn này, ông ta mới chính là thượng đế!
Dương Quân Nhạc vung cây gậy xuống, Tần Lâm đột nhiên nhấc chân lên.
Bịch!
Đá một phát về phía Dương Quân Nhạc!
Rõ ràng là anh ra tay sau, nhưng tốc độ lại hơn hẳn Dương Quân Nhạc!
Bịch, cây gậy trong tay Dương Quân Nhạc ngay lập tức gãy đôi.
Sau đó Tần Lâm liền đá vào bụng dưới của ông ta.
Giống hệt như quản lý Triệu lúc nãy, Dương Quân Nhạc lập tức bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, trực tiếp tạo thành một lỗ hõm lớn.
“Khụ khụ...”
Dương Quân Nhạc quỳ trên mặt đất, ho khan ra vài ngụm máu, vẻ mặt lộ ra sự khó tin.
“Mày dám đánh tao? Thằng oắt con, con mẹ mày dám đánh tao à?”
Vừa dứt lời, Tần Lâm liền giáng một cái tát xuống.
Bốp!
Mặt Dương Quân Nhạc lập tức đỏ bừng và sưng tấy lên, răng lung lay, sau đó nôn ra vài ngụm máu, có một vài chiếc răng đã rụng ra ngoài.
“Mồm thối thật”, Tần Lâm nói một cách lạnh lùng.
Dương Quân Nhạc ngẩn ra, không ngờ anh lại dám ra tay với ông ta như vậy, hơn nữa lại còn đánh rất mạnh.
“Mày xong đời rồi! Chết chắc rồi con! Con mẹ tụi mày làm gì đó, mau xông lên cho tao!”
Lúc này, mọi người xung quanh đều sững sờ, ai cũng ngẩn người ra, thật không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Tần Lâm lại dám đánh ông chủ Dương Quân Nhạc ư!
Đã có người nói về thân phận của ông chủ Dương rồi mà.
Ông chủ Dương chính là anh em kết nghĩa của nhị thiếu gia nhà họ Hoa!
Mối quan hệ bạn bè son sắt này gần như là anh em ruột thịt, hành động như thế này thật to gan quá rồi, chẳng khác nào tự tìm đến cái chết!
Nếu như vừa rồi Tần Lâm chịu xin lỗi Dương Quân Nhạc, có lẽ còn được ra ngoài an toàn, thậm chí cũng không cần phải thanh toán hóa đơn hai trăm nghìn nữa.
Nhưng bây giờ đừng nói đến chuyện hóa đơn, đến mạng cũng chưa chắc giữ được nữa là!
Không đúng, không phải chưa chắc, mà là chắc chắn không giữ được!
Đánh Dương Quân Nhạc thảm hại như thế, đương nhiên nhị thiếu gia nhà họ Hoa sẽ không bỏ qua cho anh!
Đám nhân viên bảo vệ kia bị dọa đến sửng sốt, ông chủ của bọn họ là ai chứ, mỗi khi xuất hiện đều khiến mọi người phải cung kính vài phần.
Đừng nói đến ra tay, ngay cả trả lời cũng chẳng mấy ai dám.
Tên nhóc này đúng là thiếu dạy dỗ, lại dám ra tay với ông chủ Dương, bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì!
Nghe ông chủ Dương hét lên, tất cả mới hoàn hồn lại, rồi vội vàng xông về phía Tần Lâm.
“Dừng tay!”
Ngay khi định ra tay, đột nhiên có một âm thanh mạnh mẽ vang lên.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn, bỗng thấy người ở bên trong, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Đoàn Bảo Đông?”
Vừa hay Đoàn Bảo Đông cũng đang ở đây dùng bữa, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào liền nhanh chóng đi ra xem thử, vừa nhìn lại nghĩ chẳng có chuyện gì lớn, nhưng thật sự suýt chút nữa đã bị dọa cho chết khiếp, không ngờ lại là cậu Tần!
Dương Quân Nhạc này không muốn sống nữa rồi sao, lại dám ra tay với cậu Tần ư?
Sau lưng Đoàn Bảo Đông có mười mấy tên đàn em, tất cả đều tiến về phía trước, nhìn chằm chằm vào đám bảo vệ.
Đàn em của Đoàn Bảo Đông đều rất lợi hại, đương nhiên những nhân viên bảo vệ này sẽ không dám động vào, chỉ có thể đứng một bên chờ lệnh mà thôi.
Đoàn Bảo Đông tiến lên phía trước, nhìn Dương Quân Nhạc rồi nói.
“Ông chủ Dương, ý gì đây?”
Dương Quân Nhạc nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi, nén cơn đau lại rồi nói.
“Anh Đông, câu này phải để tôi hỏi mới đúng, ý anh là sao?”
Dương Quân Nhạc hoàn toàn không thể ngờ rằng lại có người dám ra mặt cho Tần Lâm ở khách sạn này sao?
Hơn nữa lại còn là một người có thân phận đặc biệt.
Đoàn Bảo Đông, đại ca của Đông Hải.
Bây giờ tất cả các tụ điểm giải trí ở Đông Hải về cơ bản đều là địa bàn của Đoàn Bảo Đông, hơn nữa, bây giờ Đoàn Bảo Đông lại rất thân thiết với Lôi Hồng, nghe nói đã chơi chung chung một nhóm.
Cũng có nghĩa là, bây giờ ông ta cũng đã có thể tung hoành ở tỉnh lỵ.
Còn có ông chủ Đồng ở tỉnh lân cận, nghe nói còn có thể ngang hàng với Đoàn Bảo Đông, những tin tức này cũng không thể nào có một cách vô căn cứ được.
Tất cả những tin tức này đều đã chứng mình rằng, Đoàn Bảo Đông đã không còn như trước đây nữa.
Ông chủ Đồng, Lôi Hồng, đây là những nhân vật như thế nào chứ?
Cho dù Đoàn Bảo Đông có bản lĩnh thì cũng chỉ có thể giới hạn trong một Đông Hải bé nhỏ như thế này thôi.
Bây giờ Đông Hải chỉ là thành phố tuyến hai, căn bản không thể nào so sánh với tỉnh lỵ được, vậy thì làm sao ông ta có thể lợi hại đến mức đấy?
Đương nhiên là chỉ có mỗi Đoàn Bảo Đông mới biết được, ông ta vốn ngang hàng được với những người kia, tất cả là vì được Tần Lâm xem trọng!
Nếu như không quen biết Tần Lâm từ sớm, lại làm việc này việc kia cho anh nhiều thì làm sao ông ta có thể sống tốt được như vậy?
Vậy nên khi nhìn thấy Tần Lâm gặp rắc rối, cho dù biết anh có thể tự mình giải quyết, nhưng ông ta vẫn nên chủ động ra tay.
Đoàn Bảo Đông cười khẩy, sau đó đứng về phía Tần Lâm, rồi nói với Dương Quân Nhạc.
“Các người vô lễ với cậu Tần như vậy, còn hỏi tôi có ý gì ư? Sao thế, muốn ra tay với tôi à?”
Câu nói của Đoàn Bảo Đông lập tức khiến mọi người chững lại, tất cả đều trở nên căng thẳng, tay đổ đầy mồ hôi.
Đặc biệt là đám nhân viên bảo vệ.
Bọn họ không phải người trong giang hồ, bọn họ chỉ là bảo vệ mà thôi, một tháng kiếm được mấy nghìn đâu chứ, đâu thể nào bán mạng giống như đàn em của Đoàn Bảo Đông được?
Vậy nên khi nghe Đoàn Bảo Đông lên tiếng, bọn họ lập tức sợ hãi, ý nghĩ đánh nhau cũng biến mất chứ đừng nói đến hành động.
Dương Quân Nhạc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thuộc hạ của ông ta chỉ là bảo veek mà thôi, làm sao có thể đánh với đám đàn em tinh nhuệ của Đoàn Bảo Đông được?
Dương Quân Nhạc lạnh lùng nói.
“Anh Đông, anh phải suy nghĩ cho kĩ đấy, nếu anh đối phó với tôi thì sẽ đắc tội với nhà họ Hoa! Chắc anh cũng nghe nói đến nhị thiếu gia nhà họ Hoa rồi chứ?”
Đoàn Bảo Đông nheo mắt lại: “Cậu đang uy hiếp tôi ư?”
Dương Quân Nhạc bèn cười khẩy: “Đúng vậy, chính là uy hiếp anh đó, tôi nói rõ cho anh biết, nếu như anh dám động vào cọng lông nào của tôi thì...”
Còn chưa đợi Dương Quân Nhạc nói xong, Tần Lâm đã bước tới, giẫm lên tay ông ta.
Rắc! Toàn bộ xương bàn tay đều bị Tần Lâm giẫm nát!
“Aaaaaaa!!”
Dương Quân Nhạc kêu lên thảm thiết, vẻ mặt vô cùng gớm ghiếc.
Bàn tay đau đớn kịch liệt truyền lên toàn thân, mọi người đứng xem đều dựng cả tóc gáy lên, một đạp này thật sự khiến cho người ta đau đến chết đi sống lại mà!
Tần Lâm giẫm xuống rồi lạnh lùng nói.
“Động vào một cọng lông của ông thì sao?”
Dương Quân Nhạc thở hổn hển, tiếng than như muốn vỡ ra!
“Có ngon thì mày giết tao đi, nếu không anh Hoa sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Đoàn Bảo Đông cười khẩy: “Còn dám uy hiếp tôi? Cậu nghĩ Đoàn Bảo Đông tôi sợ à?”
Đoàn Bảo Đông còn chưa nói xong, Tần Lâm liền xua tay, trực tiếp ngắt lời ông ta.
“Được rồi, không cần phải nói nhiều với loại phế phẩm này, chẳng qua chỉ là nhị thiếu gia nhà họ Hoa thôi, tôi cho ông một cơ hội để gọi điện đấy, bảo ông ta đến đây đi!”
Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, tất cả như chết lặng.
Tần Lâm này bị điên rồi sao?
Dám bảo nhị thiếu gia nhà họ Hoa đến?
Bây giờ anh đang ở thế thượng phong là vì có Đoàn Bảo Đông ở đây.
Nhưng thân phận của Đoàn Bảo Đông không thể so với nhị thiếu gia nhà họ Hoa được, một khi nhị thiếu gia nhà họ Hoa đến đây thì anh sẽ hoàn toàn mất đi lợi thế.
Cơn giận của nhị thiếu gia nhà họ Hoa không phải ai cũng chịu được, kết cục sẽ là chết không có chỗ chôn!
Dương Quân Nhạc cũng sững ra.
“Mày cho tao gọi điện thoại à? Chắc chưa?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...