Y Võ Song Toàn


Nhìn thấy Tần Lâm rời đi, Hàn Tiểu Mỹ đột nhiên đứng dậy nói.


“Tìm lý do à, cũng quá gò ép rồi đấy?”

Tần Lâm ngơ ra: “Ý gì vậy?”

Hàn Tiểu Mỹ cười khẩy, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu.


“Ý gì? Chẳng phải anh tính quỵt tiền thanh toán hay sao? Đã nói là mời khách rồi mà, cuối cùng chỉ mới ăn có một nửa rồi đòi đi, nếu như anh không mời nổi thì lúc đầu đừng có mạnh miệng như vậy, thấy hay ho chưa hả?”

Tần Lâm liền chau mày, trên mặt có chút không vui.


“Nếu tôi đã nói mời thì đương nhiên sẽ mời, cô cứ yên tâm, tôi không quỵt đâu”.


Trương Minh hơi bực mình.


“Hàn Tiểu Mỹ, cô cũng xem thường người khác quá rồi đấy? Một bữa cơm thôi mà, Lão Tần lại không mời nổi sao? Cô coi thường ai đấy?”

Lão Tần là siêu cấp đại gia, đừng nói là một bữa ăn, cho dù ngày nào cũng ăn như thế này thì anh vẫn có thể chi trả được.


Hàn Tiểu Mỹ cười khẩy: “Tôi xem thường? Đây là do các người ép tôi đấy, tôi vốn chẳng muốn bóc các người đâu, cứ phải để cho tôi nói ra sự thật à?”

“Mọi người, hôm nay Tần Lâm này đi xem mắt với tôi, anh ta đã thuê một chiếc xe, mạo danh thiếu gia, sau đó tôi cùng hội chị em bàn luận thì phát hiện ra anh ta căn bản không phải thiếu gia gì cả, chỉ là một người bình thường mà thôi, giả vờ có nhiều tiền vì muốn ngủ với tôi, ngay cả siêu xe cũng là thuê để giả vờ”.


“Bây giờ thì hay rồi, lại làm ra trò mới, còn muốn mời khách, có phải anh nghĩ rằng một bữa chỉ đáng giá hơn một nghìn không, sau đó đành cắn răng mời, ra vẻ giàu có để có thể câu được cô gái ngốc nghếch nào đó, có đúng không?”

“Chắc anh không ngờ lại gặp phải tôi đúng không, vốn không muốn vạch trần nhưng các người lại nói khó nghe như vậy, đừng trách tôi nhé, là do các người ép thôi”.


Sau khi Hàn Tiểu Mỹ làm một tràng thì Tần Lâm hoàn toàn cứng họng, hết sức cạn lời.


Chẳng trách người phụ nữ này lại kì lạ đến thế, hôm nay lúc xem mắt thái độ cô ta vô cùng kỳ quái, hóa ra đã biết được chuyện nhà họ Tần không còn nữa nên mới thay đổi thái độ với Tần Lâm.


Cảm thấy không còn nhà họ Tần thì Tần Lâm cũng sẽ không bao giờ là một người có tiền đồ, cô ta cho rằng anh làm tất cả những chuyện này đều là vì lừa gạt.



Nghĩ đến đây, Tần Lâm liền bất lực lắc đầu, đây chính là khoảng cách giữa tầm nhìn của con người với nhau.


Mặc dù Hàn Tiểu Mỹ đang sống một cuộc sống xa hoa, nhưng từ sâu bên trong cô ta vẫn có một khoảng cách nhất định với những quý cô thực thụ.


Và tầm nhìn của cô ta không thể nào nhìn thấy được những nhân vật như Tần Lâm.


Nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Hàn Tiểu Mỹ, Tần Lâm lại cảm thấy có chút tội nghiệp, đã không phải là người trong giới thượng lưu lại còn giả vờ làm quý cô.


Loại người này thật đáng thương, ngày ngày bận bịu tự lừa dối chính mình.


“Được rồi, phục vụ, thanh toán đi”.


Có nói thêm cũng vô ích, cứ thanh toán đi thì hơn, kẻo Hàn Tiểu Mỹ lại nói ra nói vào.


Nhân viên phục vụ lấy hóa đơn và máy POS đến với nụ cười vô cùng khiêm tốn, vừa đang chuẩn bị thanh toán.


Hàn Tiểu Mỹ liền cười khẩy: “Tốt hơn hết anh nên nhìn hóa đơn rồi xem thử thẻ tín dụng của anh có đủ để quẹt không, nếu như không đủ thì mau chóng gọi điện bạn bè mượn tiền đi, còn không thì dùng app mượn trước ít tiền cũng được”.


Câu nói của Hàn Tiểu Mỹ khiến tất cả mọi người tỏ gia giễu cợt.


Hàn Tiểu Mỹ biết rõ loại người cố tỏ ra giàu có này, cách bọn họ giả vờ cũng như mục đích, cô ta đều nắm trong lòng bàn tay.


Bởi vì cô ta chính là loại người như vậy, đều là người trong ngành, nên đừng hòng qua mắt được cô ta.


Tần Lâm nhìn qua một lượt hóa đơn, thấy cũng chẳng có gì, bèn thanh toán luôn hai trăm nghìn.


Một bàn đầy những món sơn hào hải vị như thế này giá hai trăm nghìn cũng đáng, dù sao thì mấy chai rượu đã có giá hơn cả trăm nghìn rồi.



Tần Lâm lấy thẻ ngân hàng ra rồi nói.


“Quẹt thẻ đi”.


Nhân viên phục vụ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, bèn vội vàng cầm lấy để quẹt.


Thanh toán thành công, biên lai cũng được in ra.


Nhìn thấy Tần Lâm thật sự quẹt thẻ thành công, Hàn Tiểu Mỹ nhất thời nhíu mày.


“Không thể nào, các người thông đồng với nhau đúng không?”

Hàn Tiểu Mỹ tuyệt đối không tin, Tần Lâm sao lại có tiền như thế được?

Thẻ của anh thật sự có hai trăm nghìn ư?

Tất cả tài sản của anh còn chưa chắc đến hai trăm nghìn nữa kia!

Trừ khi anh ghép đơn và vay mượn khắp nơi thì mới có thể chi trả được cho bữa ăn này.


Nhưng làm như vậy cũng không quá cần thiết, trong nhóm quý cô của bọn họ đều có những nguyên tắc nhất định.


Có nghĩa là người tiêu ít tiền nhất lại chính là người thể hiện nhất.


Giống như kiểu của Tần Lâm vậy, không thể nào vì mặt mũi mà tiêu hai trăm nghìn được, nếu như có hai trăm nghìn trong tay thì làm gì mà không được chứ?

Chắc chắn anh đã câu kết với nhân viên phục vụ, sau đó hai người sẽ bắt đầu diễn kịch, diễn ra một vở thanh toán thành công, anh sẽ quỵt đơn, rồi đợi đến lúc mọi người xong xuôi sẽ lại đòi thanh toán thêm lần nữa.


Nếu chia đều hai trăm nghìn trên đầu người thì cũng không phải là một số tiền nhỏ.



Nhân viên phục vụ sững ra một lúc, vội vàng giải thích.


“Thưa cô, chúng tôi không có thông đồng, vị khách này quả thật đã thanh toán thành công, tổng cộng hết hai trăm nghìn, đây là bằng chứng tiêu dùng”.


Hàn Tiểu Mỹ bước tới, cầm lấy phiếu thanh toán, nhìn chữ ký bên trên rồi cười chế nhạo.


“Làm cũng giống thật đấy, mấy người vất vả rồi, anh làm cái này tốn bao nhiêu tiền vậy? Nếu như anh muốn đồ tốt giá rẻ thì để tôi giới thiệu vào nhóm chị em bọn tôi cho nhé, ha ha...”

Hàn Tiểu Mỹ nói với vẻ giễu cợt, khiến nhân viên phục vụ không nói nên lời.


“Thưa cô, cô nói gì tôi không hiểu, nhưng dù sao cũng đã thanh toán xong rồi, mọi người cứ dùng thong thả”.


Nói xong, nhân viên phục vụ liền rời đi.


Hàn Tiểu Mỹ cười khẩy: “Nhìn thấy chưa hả, nói một hai câu liền chuồn rồi, cũng chột dạ quá rồi đấy”.


Tần Lâm lắc đầu, chẳng thèm để ý đến loại người này, vừa định rời đi, đột nhiên lại bị Hàn Tiểu Mỹ kéo lại.


“Làm gì thế! Anh không thể đi, anh còn chưa thanh toán đó, không được đi!”

Tần Lâm nhíu mày: “Tôi đã thanh toán rồi”.


Anh kiên nhẫn giải thích, nếu như Hàn Tiểu Mỹ không phải là họ hàng của Mã Húc thì anh đã không thèm khách khí từ lâu rồi.


Hàn Tiểu Mỹ hừ lạnh một tiếng: “Bớt cái trò này lại đi, anh căn bản không hề thanh toán, anh mau đi đến quầy lễ tân thanh toán cho tôi, nếu không thì tôi sẽ gọi quản lý đến!”

Tần Lâm bất lực lắc đầu, mất hứng nhìn Hàn Tiểu Mỹ.


“Cút ra”.


Nói xong, anh liền đi ngang qua cô ta.


Loại phụ nữ này luôn tự cho mình là đúng, cái gì cũng không tin.


Nhìn thấy Tần Lâm định đi, Hàn Tiểu Mỹ liền nắm lấy cánh tay anh.



“Anh đứng lại cho tôi!”

Hàn Tiểu Mỹ nắm lấy cổ tay áo của Tần Lâm.


Tần Lâm lập tức cau mày, giáng một cái tát xuống.


Bốp!

Thanh âm vang lên vô cùng giòn giã, trên mặt Hàn Tiểu Mỹ bắt đầu xuất hiện năm dấu vân tay.


Hàn Tiểu Mỹ nhất thời sững ra một lúc, cái tát này thật sự đánh cô ta đến ngơ cả người ra.


“Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi? Điên rồi hả, tại sao anh lại dám đánh tôi, họ Tần kia, muốn chết đúng không!”

Tần Lâm lạnh lùng nói: “Tôi nhịn cô lâu rồi đấy, hy vọng cô nên biết tự trọng!”

Hàn Tiểu Mỹ hét lên.


“Người đâu, quản lý! Bảo vệ! Mau ra đây! Mau lên!”

Bộ dạng Hàn Tiểu Mỹ vô cùng nhếch nhác, như một con chuột trên phố vậy, trông cô ta cứ như một trò hề.


Hàn Tiểu Mỹ la làng lên, lập tức có một người mặc âu phục bước tới, mang theo vẻ lịch thiệp nói chuyện với khách hàng, vừa nhìn liền biết đó chính là quản lý.


“Thưa cô, có chuyện gì không ạ?”

Hàn Tiểu Mỹ chỉ vào Tần Lâm rồi nói.


“Anh ta muốn quỵt tiền ăn! Lúc trước anh ta nói sẽ thanh toán, nhưng chúng tôi chỉ vừa mới gọi đồ ăn và rượu thì anh ta lại không muốn trả nữa, các người mau bắt anh ta lại đi!”

“Đừng khách khí với anh ta làm gì, cứ để anh ta biết mùi ăn quỵt là như thế nào!”

Quản lý liền cau mày, lạnh lùng nói với Tần Lâm.


“Tên nhóc, cậu có biết hậu quả của việc ăn quỵt không hả?”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui