Y Võ Song Toàn


Vốn dĩ Tô Linh Hoàn không phải loại thuốc chính thống, đã bị Diệp Hiên Viên cấm dùng, bởi vì tên Hoa thần y này ăn trộm nên mới xuất hiện trên thị trường.


Bây giờ Tần Lâm đã phát hiện ra, tất nhiên phải cấm dùng.


Hoa thần y xin lỗi tất cả người dân trong thôn, sau đó thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi, lên núi ở ẩn.


Số Tô Linh Hoàn còn lại đã bị hủy ngay trước mặt Tần Lâm.


Sau khi chuyện này xảy ra, hình tượng của Tần lâm trước mặt mọi người lập tức được tăng cao.


Lão Chu nói: “Được rồi, mọi người về đi, chúng tôi phải rời khỏi nơi này rồi”.


Mặt dân làng biến sắc, mọi người vội nói.


“Lão Chu, vẫn định đi sao? Con rể ông thắng rồi, ông không cần phải đi, người nên đi là Hoa thần y!”

“Đúng vậy, rõ ràng Hoa thần y là người ăn cắp thuốc, các người thắng rồi, Lão Chu, ông tìm được đứa con rể tốt thật đấy!”

“Lão Chu à, ông không thể đi được, chúng ta là hàng xóm mấy chục năm rồi, ông nói đi là đi sao, chúng tôi sẽ nhớ ông lắm đấy!”

“......”

Nhìn bản mặt của người dân trong thôn, Lão Chu hừ lạnh lùng.


“Hôm qua các người không nói thế này!”

Người dân lộ vẻ mặt khó xử, vội tiến lên bá vai rồi châm thuốc cho Lão Chu, dáng vẻ rất nhiệt tình.


“Lão Chu à, ông đừng nhỏ mọn thế chứ, hôm qua là tình huống đặc biệt! Không phải chúng tôi muốn công kích ông!”

“Chúng tôi đều bị tên Hoa thần y lừa, ông đừng ghi thù đấy nhé!”


“Đúng vậy đấy, ông ta mới đến thôn mình được mấy năm, còn ông là làng xóm thân thiết của chúng tôi, không được, hôm nay ông không thể đi!”

Mục đích của đám dân làng rất rõ ràng, bọn họ sợ rằng Lão Chu đi rồi, sau này không tìm được người khám chữa bệnh nữa.


Bây giờ mọi người đều biết Tần Lâm rất lợi hại, có thể chữa khỏi bệnh cho hai anh em Mã Văn và Mã Vũ, những căn bệnh thông thường khác chỉ là chuyện nhỏ thôi.


Trong lòng Lão Chu cũng hiểu, thấy dân làng nhiệt tình như thế lập tức thấy mở mày mở mặt, cười rạng rỡ.


Tìm được người con rể như này đúng là hãnh diện thật, có bản lĩnh, khiến người ta bái phục.


Trưởng thôn thấy mọi người nhiệt tình với Tần Lâm như thế liền cau mày lại, ông ta kéo Lão Chu sang một bên rồi nói.


“Lão Chu, anh rất hài lòng về người con rể này đúng không?”

Lão Chu gật đầu: “Đúng thế, rất hài lòng, cả nhà chúng tôi đều thích cậu ấy, sao thế?”

Trưởng thôn nhíu mày nói: “Anh quên rồi à? Lúc đầu thôn bên có một người kinh doanh bất động sản thích con gái anh, là tôi giúp các người liên hệ, hai bên từng xem mắt một lần rồi”.


“Sau đó người ta nói chỉ cần Điềm Điềm đồng ý, chúng ta sẽ được trở về nhà tái định cư, anh còn nhớ không?”

Trưởng thôn nói xong, Lão Chu lập tức nhíu mày lại, ông ấy nhớ ra, vỗ vào đùi nói.


“Tôi biết rồi, đúng là có chuyện đấy, trưởng thôn, anh mà không nói là tôi cũng quên béng mất!”

Thực sự là cũng lâu rồi nên Lão Chu không nhớ những chuyện này, hơn nữa ông ấy khá thích Tần Lâm nên đã vứt chuyện đó sang một bên.


Bây giờ trưởng thôn nói ông lập tức nhớ ra.


Có chuyện như thế thật!

Trước đây trưởng thôn muốn người dân được trở về nhà tái định cư nên đã thương lượng với nhà Lão Chu.



Cứ đồng ý chuyện này trước đã, đợi có nhà rồi bàn bạc kỹ hơn.


Thực sự không được, để Chu Điềm Điềm chịu thiệt, giả vờ đồng ý qua lại sau đó chia tay.


Chu Điềm Điềm vốn dĩ không thích, nhưng trưởng thôn khuyên bảo hết nước hết cái, nói là vì thôn làng, cô ấy cũng không còn cách nào nữa.


Đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng chỉ là gặp mặt, ăn cơm với nhau thôi, chứ không đồng ý làm bạn gái.


Thôn bên có một thanh niên tên là Vương Đại Toàn, là người nhà giàu mới nổi.


Anh ta lắm tiền nhưng lại rất quê mùa.


Châu Điềm Điềm không chút chút cảm giác nào với Vương Đại Toàn, gặp một lần là không muốn gặp lần thứ hai nữa, nếu không phải trưởng thôn cứ nài nỉ thì cô còn lâu mới đầu ý.


Bây giờ có Tần Lâm rồi, Lão Chu cũng thấy hơi khó xử, ông về nhà, châm một điếu thuốc, nói với Điềm Điềm và Tần Lâm.


“Ờ.....có chút chuyện muốn bàn bạc với các con”.


“Nhớ Vương Đại Toàn không......”

Sau khi nói lại chuyện của Vương Đại Toàn, Chu Điềm Điềm cau mày lại, bất lực nói.


“Bố à, chuyện trở về nhà tái định cư, bố bảo trưởng thôn nghĩ cách khác đi, con không giúp được đâu”.


Vốn dĩ Chu Điềm Điềm không đồng ý làm chuyện này, bây giờ có Tần Lâm rồi, mặc dù bọn họ chỉ là giả vờ nhưng cô cũng không muốn khiến Tần Lâm hiểu lầm.



Lão Chu thở dài nói.


“Được thôi, chuyện này quả thực không thích hợp, để bố bảo trưởng thôn nói với Vương Đại Toàn một tiếng”.


Sau khi liên hệ với trưởng thôn, trưởng thôn cũng thở dài, hết cách rồi, Chu Điềm Điềm không đồng ý, ông ta cũng không thể bắt ép được.


Đem lại lợi ích cho dân làng tất nhiên là quan trọng, nhưng đây là chuyện của ông ta, không thể bắt ép người dân làm chuyện không muốn.


Sau khi liên hệ xong, trưởng thôn gọi điện thoại cho Vương Đại Toàn.


Vài phút sau, đột nhiên điện thoại của Lão Chu kêu lên, là số lạ, ông ấy thấy làm lạ, cũng không nghĩ nhiều mà nghe máy luôn.


“Alo? Chú Chu? Cháu là Vương Đại Toàn!”

Mặt Lão Chu biến sắc, tên Vương Đại Toàn này sao vẫn gọi điện đến chứ?

Chắc tên này hỏi trưởng thôn số điện thoại của Lão Chu rồi gọi đến.


Lão Chu hết cách đành nói.


“Là Đại Toàn hả, sao thế?”

“Chú Chu, cháu nghe trưởng thôn nói, Điềm Điềm có đối tượng rồi?”

“Đúng thế, Điềm Điềm có đối tượng rồi, đang ở nhà chú đây”, Lão Chu cũng không giấu giếm, muốn tên Vương Đại Toàn này từ bỏ hy vọng.


Lão Chu nói xong, Vương Đại Toàn lập tức kích động.


“Thực sự có đối tượng rồi sao? Anh ta làm gì vậy ạ?”

Lão Chu nói: “Cậu ấy là bác sĩ, y thuật rất cao siêu”.


Vương Đại Toàn hừ lạnh lùng: “Một tên bác sĩ sao có thể xứng với Điềm Điềm chứ? Anh ta có nhà, có biệt thự không ạ?”

Dù gì cũng kinh doanh bất động sản, trong mắt Vương Đại Toàn, nhà cửa mới là tiêu chuẩn đánh giá một người, có nhà cao cửa rộng mới được coi là giàu có.



Lão Chu thấy hơi khó xử: “Vương Đại Toàn à, bây giờ Điềm Điềm cũng có đối tượng rồi, cháu từ bỏ đi, điều kiện của cháu tốt như thế, chắc chắn sẽ tìm được người khác!”

Vương Đại Toàn hừ lạnh lùng: “Không được, cháu phải đi một chuyến, cháu nhất định phải khiến tên bác sĩ đó thấy khó tự rút lui, để anh ta biết được khoảng cách giữa anh ta và cháu!”

Lão Chu sững sờ: “Vương Đại Toàn à, không cần thiết phải làm thế đâu......”

Còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã tắt máy.


“Tút tút tút......”

Lão Chu ngán ngẩm nói với Chu Điềm Điềm và Tần Lâm.


“Tên Vương Đại Toàn sắp đến rồi, bố không cản nổi”.


Chu Điềm Điềm cau mày lại: “Anh ta đúng là phiền phức, con không thích mà cứ bám lấy con, mau bảo trưởng thôn đuổi anh ta đi!”

Lão Chu nói: “Điềm Điềm, thái độ đừng kịch liệt như thế, có gì từ từ thương lượng, không thể không nể mặt nhau, con nói như thế sẽ gây rắc rối cho công việc của trưởng thôn”.


“Trưởng thôn cũng tốt với nhà mình, chúng ta không thể gây phiền phức cho ông ấy được!”

Chu Điềm Điềm bất lực gật đầu, trưởng thôn thực sự đối xử khá tốt với nhà bọn họ, cô đành phải cắn răng đồng ý.


Nhưng cô ấy đã quyết định rồi, cho dù tên Vương Đại Toàn đó có nói gì cô cũng sẽ từ chối, hai bọn họ không thể tiếp tục phát triển được, cơ hội gặp mặt cũng không có.


Đây là giới hạn, nhất định phải nói rõ ràng.


Chu Điềm Điềm vốn định giải thích với Tần Lâm, có điều nghĩ lại hai người là giả, cũng không cần phải giải thích những thứ này, thế nên cô không nói gì.


Nhưng Tần Lâm lại canh cánh chuyện này trong lòng.


Cho dù là người yêu thực sự thì Tần Lâm cũng bao giờ chịu để yên khi người khác đến cướp bạn gái mình.


- ----------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui