Y Võ Song Toàn


Dân thường đều biết, đã là đồ cung cấp đặc biệt cho quân khu thì không thể là hàng kém chất lượng được.


Thức ăn được cung cấp đặc biệt cho quân khu không có chất bảo quản, sử dụng những nguyên liệu tốt nhất để tiến hành gia công.


Bao gồm cả thuốc lá cũng vậy, đều sử dụng những lá thuốc tốt nhất để gia công, bên trong sẽ không có bất kỳ tạp chất gì.


Thuốc lá cung cấp đặc biệt cho lãnh đạo quân khu thì sao có thể kém được.


Tôn Đại Nã liền hút một điếu, lập tức cảm thấy lâng lâng.


"Được! Đúng là hàng cung cấp cho quân khu có khác, ngon thật, mùi hương thơm quá".


Tôn Đại Nã khen không dứt lời, sau khi hút điếu thuốc này liền cho điếu Nhuyễn Trung Hoa bảy sao lúc nãy đang hút dở vào gạt tàn.


Điền Mập nhìn cảnh này, sắc mặt vô cùng khó coi.


Không ngờ tên này lại đánh bất ngờ như vậy, tặng quà thôi mà cũng lợi hại vậy sao?

Mẹ Chu có hơi kinh ngạc, không ngờ cậu trai trẻ này lại lắm tiền đến vậy? Tặng một vài món quà thôi mà cũng xa xỉ đến thế.


Hơn nữa vừa quý giá vừa khiêm tốn.


Trông có vẻ là món quà bình thường nhưng trên thực tế mỗi món đều có nguồn gốc rất sâu xa.


Mẹ Chu cười ha ha nói.


"Tôn Đại Nã, quên không giới thiệu, đây là con rể tôi, Tần Lâm, chỗ quà này đều là con rể tôi mua tặng đấy".


Mẹ Chu gặp gió đẩy thuyền, vừa nhìn thấy thân phận của Tần Lâm không tầm thường, lập tức đổi miệng, bắt đầu gọi anh là con rể.


Tôn Đại Nã cười tươi, ánh mắt đầy vẻ tán dương.



"Được đấy, cậu trai này còn trẻ mà có tiền đồ".


Sắc mặt Điền Mập đen xì, nghiến răng ken két, tay cuộn thành nắm đấm, mặt đầy vẻ không phục.


Hắn kỳ quái nói.


"Trẻ tuổi mà có tiền đồ? Ha ha, mua được chút hoa quả, lấy được ít thuốc lá cung cấp đặc biệt mà đã là trẻ tuổi mà có tiền đồ á? Người trẻ tuổi có tiền đồ thực sự mà thậm chí ngay cả cái xe cũng không có sao?"

Tần Lâm cười nhạt, mặt đầy vẻ khinh bỉ, có điều cũng không giải thích.


Với dạng tiểu nhân này, anh thực sự không thèm tranh luận.


Có điều Tần Lâm nhịn được nhưng Chu Điềm Điềm thì không nhịn được, cô liếc mắt nói.


"Điền Mập, anh nhầm à? Anh Tần là khách hàng lớn của tôi, chúng tôi quen nhau qua công việc, anh nói anh Tần không có xe sao?"

Điền Mập sững sờ, nhíu mày.


"Anh ta có xe? Anh ta có xe á, thế Jetta hay Hạ Lợi?"

Điền Mập vẫn tỏ vẻ khinh thường Tần Lâm, không nói ra được câu nào tốt đẹp cả.


Chu Điềm Điềm cạn lời, lạnh lùng cười khẩy một tiếng.


"Điền Mập, anh hồ đồ à? Anh có biết tôi làm việc ở đâu không?"

Điền Mập sững sờ, sau đó mới phản ứng lại.


Chu Điềm Điềm làm việc tại cửa hàng Rolls Royce 4s!

Tần Lâm là khách hàng của cô ấy sao?

Cũng có thể nói xe mà Tần Lâm lái là Rolls Royce sao?

"Em...anh ta...anh ta sao có thể lái được Rolls Royce?"


Tần Lâm chẳng có khí chất để lái được Rolls Royce gì cả! Anh chẳng giống ông chủ lớn hay mấy nhà tài phiệt gì hết!

Tần Lâm lạnh lùng nói.


"Thực ra tôi không lái Rolls Royce đâu, lúc trước mấy chiếc mà tôi mua đều là để tặng người khác".


Tần Lâm nói xong, mọi người lập tức sững sờ.


Tặng người khác?

Tên này giỏi thật!

Lái Rolls Royce đã đủ giỏi rồi, Tần Lâm này còn kinh khủng đến mức đem tặng Rolls Royce cho người khác nữa!

Kinh quá!

Có thể lái được Rolls Royce thì ít nhất cũng phải có tài sản lên đến cả chục triệu cả trăm triệu.


Có thể mua được Rolls Royce tặng người khác thì phải có thân phận thế nào đây?

Điền Mập mặt xám như tro, sắc mặt vô cùng khó coi, không ngờ đối thủ cạnh tranh của hắn lại là một người có thực lực đến vậy.


Đây đâu phải cạnh tranh? Điền Mập nói mấy câu chào hỏi rồi lủi thủi rời đi.


Tôn Đại Nã cũng được coi là người từng trải, không ngờ trước mặt là một anh đại gia, đúng là khiến người khác bất ngờ mà.


Tôn Đại Nã hỏi.


"Cậu trai, cậu làm nghề gì?"

Tần Lâm nói: "Cháu làm bác sĩ".


Tôn Đại Nã sững sờ, bác sĩ? Bác sĩ mà kiếm được nhiều tiền vậy sao?

Có vẻ như Tần Lâm này chắc là một phú nhị đại rồi, phú nhị đại cũng có sở thích riêng, làm bác sĩ cũng là chuyện rất bình thường.



Tôn Đại Nã cười: "Thôn chúng tôi có một thần y già, rất lợi hại, cậu có thể đến để học tập ông ấy".


Chu Điềm Điềm gật đầu: "Không sai, bác sĩ già của thôn bọn em thực sự lợi hại, lúc trước cũng từng khám bệnh cho em, em còn từng uống thuốc của ông ấy, uống xong liền khỏi".


Vừa nhắc đến thần y già của thôn bọn họ, mọi người liền sôi nổi hẳn.


"Đúng vậy, mọi người đều từng uống thuốc của thần y già ấy rồi, nó lợi hại lắm, có thể chữa được bách bệnh, chỉ là mấy tháng nay không biết xảy ra chuyện gì, thần y già khám bệnh nhưng đều không chữa khỏi được cho người khác".


Tần Lâm nhíu mày, có những chủ để anh không chen được miệng vào, hoặc là không muốn chen miệng vào.


Nhưng nhắc đến chữa bệnh thì có những chuyện anh không thể không nói.


"Không thể nào có loại thuốc nào chữa được bách bệnh đâu, nếu như giữa người bệnh đồn thổi như vậy, thì là chỉ y thuật cao minh của bác sĩ".


"Nhưng nếu như bác sĩ nói thế thì là kẻ lừa đảo".


Không có bất kỳ loại thuốc nào có thể chữa được bách bệnh, mỗi loại thuốc đều có dược lý riêng của nói, nhằm chữa một loại cơ quan nhất định hoặc một triệu chứng nhất định.


Cho dù có nhiều loại thuốc trộn hỗn hợp với nhau, cũng không thể nào thần kỳ như vậy được.


Bởi vì nhiều chứng bệnh có sự xung đột với nhau.


Ví dụ gan nóng với lạnh bụng.


Đây rõ ràng là hai chứng bệnh hoàn toàn đối nghịch với nhau, nếu như kê đơn thuốc, muốn chữa khỏi cũng lúc hai chứng bệnh này thì thuốc Đông y được kê cũng sẽ xảy ra bất đồng.


Dược tính của thuốc Đông y một khi xảy ra bất đồng thì rất kinh khủng, một khi uống, nhẹ thì trúng độc, nặng thì mất mạng.


Vậy nên thuốc chữa được bách bệnh chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.


Có bác sĩ chữa được bách bệnh nhưng không có thuốc chữa được bách bệnh.


Tần Lâm nói như vậy vốn là đạo lý đơn giản nhất nhưng đám Tôn Đại Nã nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, nghiêm túc nói.


"Cậu nhóc, không được nói bừa đâu, thuốc của thần y già của chúng tôi thực sự có thể chữa được bách bệnh, ông ấy từng lên thời sự, không tin cậu tra xem!"


Tần Lâm nhíu mày, đám Tôn Đại Nã này tôn trọng thần y già này đến thế sao, Tần Lâm cũng cảm thấy hiếu kỳ.


Chu Điềm Điềm lấy điện thoại ra tra, đưa bài báo mấy năm trước cho Tần Lâm xem.


Bên trên viết: "Thần y già thần bí trong thôn, một viên thuốc mà chữa được ung thư".


"Thần dược chữa được bách bệnh, chữa được tắc động mạch máu não, bệnh tiểu đường cùng nhiều chứng bệnh hiểm nghèo mà khoa học còn bó tay, thuốc đến đâu hết bệnh đến đấy, ngay cả chuyên gia cũng phải khen ngợi thần kỳ!"

"Thần y già có loại thuốc chữa được bách bệnh, người tàn tật cũng khỏe mạnh trở lại! Sau khi dùng thần dược xong, bé trai ngồi xe lăn cũng có thể dứng dậy!"

"..."

Mấy tin tức như này không hiếm, đều là bài báo của hai năm về trước, thần y già này từng vang bóng một thời, trở thành hiện tượng mạng.


Chỉ có điều lúc nó Tần Lâm chưa về thành phố, vậy nên không biết người này.


Chu Điềm Điềm nói: "Đây là bác sĩ già đức cao vọng trọng trong thôn chúng tôi, ông cụ Hoa, Hoa thần y, lúc nhỏ em từng bị thủy đậu, ông ấy cho em uống thuốc sau đó em khỏi luôn".


"Anh Tần, hay chúng ta đến thăm ông ấy một chút xem sao, ông cụ Hoa lợi hại lắm đó".


Tần Lâm nhíu mày, còn có người thần kỳ đến vậy sao?

"Được, vậy anh đi một chuyến xem sao".


Nhiều người bệnh miêu tả không chuẩn xác, bọn họ thường phóng đại sự thật lên, dù sao cũng có nhân tố chủ quan, nên lời bọn họ chưa chắc đại diện cho y thuật của bác sĩ.


Nhưng báo chí không kiêng dè gì mà khen ngợi đến vậy, trên TV cũng có cuộc phỏng vấn riêng, thì đúng là lợi hại thật

Chẳng nhẽ vị thần y này có trình độ ngang với sư phụ mình?

Nếu như nói trên thế giới này có bác sĩ nào chữa được bách bệnh thì người đó chính là Diệp Hiên Viên.


Nếu như có hai người thì đó sẽ Diệp Hiên Viên và Tần Lâm.


Bây giờ có vẻ như còn có người thứ ba nhỉ?

- ----------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui