Nói xong, Tần Lâm gọi Vân Húc.
"Vân thiếu gia, qua đây đi".
Vân Húc chạy nhanh đến, vô cùng nhiệt tình, Tần Lâm dặn dò thì sao anh ta dám chậm chễ!
"Anh Tần, anh đừng gọi em là Vân thiếu gia, gọi em là Tiểu Vân là được rồi, anh làm vậy sao em chịu nổi".
Nói vậy cũng kỳ, Vân Húc thay đổi nhanh quá, lúc trước còn tỏ ra kiêu ngạo, huênh hoang, chẳng coi ai ra gì.
Nháy mắt đã biến thành tay sai của Tần Lâm.
Tần Lâm nói: "Tôi phải đến nhà bố vợ, anh chuẩn bị cho tôi một ít quà, nhanh lên đi".
"Được ạ, anh yên tâm, em rất giỏi trong chuyện này, đảm bảo anh sẽ có mặt mũi, hơn nữa lại còn khiêm tốn".
Nói xong, Vân Húc lập tức đi chuẩn bị.
Tần Lâm không nghi ngờ anh ta, loại thiếu gia nhà giàu này chẳng có bản lĩnh gì, cả ngày chỉ đi ôm gái, vậy nên sẽ khá hiểu về quà cáp.
Ít nhất thì cũng hiểu hơn Tần Lâm nhiều.
Chẳng mấy chốc, Vân Húc đã lái một chiếc BMW x5 đến, nói với Tần Lâm.
"Em thấy chiếc xe này của chị dâu cũng cũ quá rồi, vừa hay em mới tậu được chiếc x5 này, nên em tặng chị dâu luôn, quà ở sau cốp, anh cứ lái luôn là được".
Chu Điềm Điềm có hơi ngại ngùng, chiếc x5 này cũng phải sáu bảy trăm nghìn, món quà này quý giá quá rồi.
"Món quà này quý quá! Xe của tôi vẫn dùng được, như này thì ngại lắm..."
Vân Húc vội vàng cúi người: "Chị dâu, chị đừng ngại, chị phải nhận món quà này đấy, nếu không trong lòng em sẽ áy náy lắm".
Tần Lâm gật đầu, nói với Chu Điềm Điềm.
"Cô nhận đi, nếu như cô không nhận, chắc anh ta sẽ nơm nớp lo sợ đấy".
Chu Điềm Điềm gắng gượng gật đầu, cũng coi như đã nhận.
Sau khi lên xe, Chu Điềm Điềm ngồi ghế lái, cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, hôm nay khi đi làm cô ấy còn lái chiếc Bôn Bôn bốn mươi nghìn tệ.
Kết quả vừa quay người, mới chỉ có mấy tiếng thôi, đã lái chiếc BMW x5 rồi.
Dương Tuyết có tiền như vậy, có điều cũng phải vay trả góp, chỉ mua được chiếc BMW x1 mà thôi, khoảng cách giữa hai người lớn quá.
Hai người lái xe đi về nhà.
Trên đường, Chu Điềm Điềm nói: "Anh Tần, điều kiện gia đình tôi không tốt lắm, anh đừng khó chịu nhé".
Tần Lâm cười: "Tôi đương nhiên sẽ không khó chịu".
Tần Lâm đương nhiên sẽ không khó chịu, anh từ nhỏ đã là công tử quần là áo lượt, sau đó nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, anh đã phải chịu đựng mười năm gian khổ.
Tần Lâm trải qua tất thảy mọi chuyện, chịu đựng biết bao gian khổ, vậy nên chắc chắn sẽ không khó chịu với người khác.
Chu Điềm Điềm nói: "Bên cạnh nhà tôi có một người mở quán ăn, anh ta tên là Điền Mập, gia đình cũng coi là khá giả, cũng có việc kinh doanh riêng, nhưng mẹ tôi cứ bắt tôi phải gả cho anh ta, tôi cảm thấy rất khó chịu".
Tần Lâm cười: "Cô không thích anh ta sao?"
Chu Điềm Điềm giải thích: "Đương nhiên không thích, chẳng thích chút nào!"
Sau khi Chu Điềm Điềm nói xong, cảm thấy không ổn lắm, cô ấy có hơi lo lắng, Tần Lâm cũng chẳng phải bạn trai của cô ây, cô ấy cũng đâu cần phải giải thích.
Có điều lời cũng đã nói ra rồi, Chu Điềm Điềm cũng không lấy lại được nữa chỉ có thể đỏ mặt, tiếp tục lái xe.
Sau đó nói: "Tên Điền Mập này, đúng là kẻ đáng ghét nhất mà tôi từng gặp, vô cùng thích khoe mẽ, còn chưa trải đời, mà luôn khiến người ta cạn lời, anh gặp rồi thì chắc chắn anh cũng ghét anh ta".
Tần Lâm gật đầu, loại người này thực sự khiến người ta ghét, Chu Điềm Điềm đã hình dung như vậy thì anh cũng cảm thấy rất khó chịu.
Có điều Điền Mập này chắc cũng muốn lấy lòng mẹ Chu Điềm Điềm, nếu không thì mẹ cô ấy sẽ không cứ tác hợp hai người.
...
Trong nhà Chu Điềm Điềm, một người đàn ông đang làm cơm, vừa giết một con gà, lại giết thêm một con dê, chuẩn bị một bữa cơm tối thật thịnh soạn.
Một người phụ nữ trung niên đi ra nói.
"Lão Chu, ông nói xem bạn trai Điềm Điềm có đáng tin không? Ông chuẩn bị nhiều như vậy để tiếp đón cậu ta có cần thiết không?"
Lão Chu thật thà nói: "Mẹ nó à, bà chẳng phải thấy ảnh rồi sao? Cậu thanh niên này trông tuấn tú lịch sự, ở bên con gái chúng ta đúng là một đôi trai tài gái sắc!"
Mẹ Chu nói: "Đẹp trai thì có tác dụng chứ? Thời này, con trai có đẹp trai cũng vô dụng, quan trọng là phải có tiền thì mới được, ông hiểu chưa?"
Lão Chu lắc đầu thở dài: "Cái thứ như tiền bạc, nhiều mấy cũng đâu có tác dụng gì? Môn đăng hộ đối là được rồi".
Mẹ Chu lập tức trợn mắt lắc đầu nói.
"Thế thì không được, sao có thể môn đăng hộ đối được? Điều kiện gia đình chúng ta ông còn không biết chắc, nếu như thực sự tìm một người môn đăng hộ đối thì con gái mình gả qua nhà đó sẽ phải chịu khổ đấy!"
"Muốn tìm cũng phải tìm nhà nào có tiền, như vậy thì mới có thể càng ngày càng giàu có, nhìn xem con gái của Lão Hoàng nhà bên kìa, gả cho người mở tiệm cơm, bây giờ lái BMW, mặc đồ hiệu, nhiều tiền ghê luôn!"
Lão Chu cười nói: "Chính vì vậy nên bà mới muốn gả con gái mình cho Điền Mập mở tiệm cơm à?"
Mẹ Chu nói: "Điền Mập cũng được mà, mặc dù ham hư vinh, thích huênh hoang, nhưng trong nhà có tiền, ông xem tiệm cơm nhà cậu ấy bán chạy chưa kìa!"
"Nếu như muốn lấy được con gái tôi thì trong nhà cũng phải có chút tiền!"
Lão Chu gật đầu, lời này cũng không sai, có điều đừng kén cá chọn canh quá, chỉ cần điều kiện ổn là được rồi.
Mẹ Chu do dự một lúc, đột nhiên nói.
"Không được, tôi phải gọi Điền Mập qua, bảo hai người so xem, để Điềm Điềm xem, rốt cuộc ai có tiền hơn để chọn một trong hai bọn họ!"
Nói làm liền làm, mẹ Chu lấy điện thoại ra gọi cho Điền Mập.
Điền Mập bắt máy, vô cùng nhiệt tình chào hỏi.
"Alo, dì à? Cháu là Điền Mập đây, Điềm Điềm về chưa ạ?"
Điền Mập này rất thích Chu Điềm Điềm, luôn tìm cơ hội để gặp cô ấy.
Mẹ Chu nói: "Điền Mập à, Điềm Điềm sắp về rồi, có điều dì nghe nói Điềm Điềm sẽ đưa bạn trai về, dì đang chuẩn bị kiểm định đây".
"Cháu cũng biết, dì vẫn luôn đồng ý chuyện của hai đứa, nhưng Điềm Điềm...
ở bên ngoài tìm người yêu, dì cũng không quản được!"
"Dì nghe nói bạn trai con bé đến, còn đem theo không ít quà cáp, hay là cháu cũng đến xem xem, so xem ai hơn ai?"
Điền Mập nghe xong liền thấy bực mình.
Có người dám đánh một gậy sau lưng hắn, cướp cô gái của hắn đi.
Muốn chết à!
"Dì chờ cháu chút ạ, cháu qua ngay đây!"
Còn tặng quà nữa à? Điền Mập có thực lực tài chính đến đâu, về mặt tặng quà, người khác so nổi chắc?
Nếu đã dám đến tặng quà thì tao sẽ cho mày mất hết mặt mũi!
Điền Mập lập tức lấy hàng tích trữ trong kho ra, dù sao cũng là nhà hàng hắn mở, có nhiều người qua lại giao lưu, tặng quà cáp, nên cũng có rất nhiều quá quý.
Điền Mập liền lấy ra hai cây Nhuyễn Trung Hoa, lấy một hòm dưa hấu vỏ đen, đây là hoa quả cao cấp nhập khẩu như Đảo Quốc, giá cả vô cùng đắt đỏ.
Đống quà này so với quà người bình thường tặng đã là quý lắm rồi.
Người bình thường tặng quà thường tặng hoa quả bình thường, rượu thuốc bình thường, Điền Mập tặng cái này là cao cấp lắm rồi.
Nhuyễn Trung Hoa cũng không phải Nhuyễn Trung Hoa bình thường mà là Nhuyễn Trung Hoa bảy sao, loại cao cấp nhất.
Nhuyễn Trung Hoa Bình thường có sáu bảy chục tệ một bao, đây là Nhuyễn Trung Hoa bảy sao, một trăm tệ một bao, một cây một nghìn tệ, mùi hương cũng được coi là xa xỉ.
Một đống quà này của Điền Mập ít nhất cũng phải cả chục nghìn tệ, hắn không tin tên kia có thể mua được đống đồ đắt giá đến vậy?
Điền Mập bê một đống quà đặt lên con Audi q5 của hắn, sau đó lái xe đến nhà họ Chu.
Sau khi đến nhà họ Chu, Điền Mập vào nhà liền nói.
"Dì ơi, Điềm Điềm đâu ạ?"
Nhìn thấy Điền Mập mang một đống quà như vậy đến, mẹ Chu tươi cười.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...