Dương Tuyết tức muốn chết, ngày hôm nay cô ta đã liên tiếp bị Chu Điềm Điềm làm nhục.
Trong mắt cô ta, Chu Điềm Điềm rõ ràng chỉ là một đứa con gái tầm thường, sao nay lại trở nên lợi hại như vậy?
Vừa mua túi, mua trang sức lại còn ăn nhà hàng sang trọng.
Nhưng người phụ nữ này lại không tốn bao nhiêu tiền, toàn được giảm giá, bọn họ nhìn thấy hết cả rồi.
Thật sự không bình thường.
Kim Tuệ Bình nói: “Hay là tìm Vân thiếu đến?”
Dương Tuyết sửng sốt: “Vân thiếu? Ý của cậu là gọi Vân thiếu đến đây để xả giận cho chúng ta?”
Kim Tuệ Bình gật đầu: “Bây giờ chỉ có Vân thiếu mới có thể trút giận cho chúng ta, dù sao Vân thiếu cũng là cậu ấm nhà giàu thực thụ, chúng ta không phải, tên họ Tần kia lại càng không”.
Hôm nay Tần Lâm cũng không tỏ ra mình là cậu ấm nhà giàu, chỉ trông giống một người dân bình thường thôi.
Mua đồ cũng toàn do Chu Điềm Điềm tự thanh toán, mặc dù được giảm giá rất nhiều, nhưng đồ mấy nhìn tệ vẫn để phụ nữ trả tiền, tên Tần Lâm này vừa nhìn đã biết là một tên ăn bám phụ nữ rồi.
Gọi Vân thiếu đến đây chắc chắn có thể giúp bọn họ trút giận.
Dương Tuyết nhíu mày: “Vậy chúng ta phải nói thế nào để Vân thiếu tình nguyện đến giúp chúng ta?”
Kim Tuệ Bình nói: “Còn có thể thế nào nữa, ngủ với anh ta thôi, anh ta luôn muốn hai chúng ta mà, đồng ý với anh ta là được thôi”.
Dương Tuyết hơi xấu hổ: “Như...
như vậy không tốt lắm đâu? Mặc dù tớ cũng từng ngủ với anh ta rồi, nhưng ba người chúng ta cùng một lúc, tớ cảm thấy xấu hổ lắm".
Kim Tuệ Bình bất lực thở dài: “Cậu nghĩ đến chuyện hôm nay đi, đúng là không tiền khó bước.
Nếu sau này Vân thiếu che chở cho hai chúng ta, thì sẽ không xảy ra những chuyện như này nữa”.
Dương Tuyết trầm tư một lúc, nhớ lại cảnh hôm nay ba lần liên tiếp bị bảo vệ đuổi ra ngoài, Dương Tuyết nghiến răng nghiến lợi.
“Được, tớ đồng ý, cậu liên lạc với Vân thiếu đi!”
Kim Tuệ Bình gật đầu, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vân thiếu.
“Vân thiếu, tôi và Dương Tuyết đang ở cùng nhau, anh luôn muốn hẹn hai bọn tôi mà, bây giờ anh có rảnh không?”
Một lúc sau, Vân thiếu trả lời lại: “Rảnh, giờ tôi đến đón hai cô luôn”.
“Ok!”
Sau khi gọi sau, Kim Tuệ Bình búng tay: “Xong!”
Vân thiếu đến rồi, bọn cô có thể đứng thẳng lưng rồi.
“Hai người kia đi đâu rồi, hôm nay chúng ta nhất định phải sả cục giận này!”
Kim Tuệ Bình nói: “Tớ gọi nhờ bạn học khác hỏi thăm thử xem, nếu chúng ta hỏi thẳng, Chu Điềm Điềm chắc chắn sẽ không nói”.
Chu Điềm Điềm gây giờ đang cực kì chán ghét bọn họ, nếu hỏi cô ấy ở đâu, có lẽ Chu Điềm Điềm sẽ không trả lời bọn họ.
Kim Tuệ Bình nhờ một người bạn liên lạc hỏi Chu Điềm Điềm giúp.
Chu Điềm Điềm cũng không để tâm lắm, thấy có bạn học nhắn tin bảo nhìn thấy cô, hỏi cô có phải đang ở phố đi bộ không?
Chu Điềm Điềm trả lời luôn không nghĩ ngợi: “Đâu có, tớ đang ở Disneyland mà”.
Hai phút sau, Kim Tuệ Bình nhận được tin nhắn.
“Hai bọn họ đang đi Disneyland, chút nữa Vân thiếu đến, chúng ta cũng đi!”
“Được!”
......
Disneyland ở Đông Hải cũng được coi là một điểm du lịch nổi tiếng, tất cả mọi người không kể già trẻ gái trai đều đến đây chơi một lần.
Vừa rồi Tần Lâm và Chu Điềm Điềm ăn uống xong, liền muốn đi dạo một vòng, không ngờ lại đến đây, Chu Điềm Điềm lập tức có hứng thú.
Tần Lâm cũng không từ chối, đã đến đây rồi, đúng lúc có thể đi chơi tiêu cơm.
Hôm nay Chu Điềm Điềm cực kỳ vui mừng, mua được túi, trang sức, ăn một bữa thịnh soạn, lại còn được đi công viên Disneyland chơi.
Vừa bước vào, Chu Điềm Điềm liền mua hai cái bờm tai chuột, đeo một chiếc lên đầu mình, rồi bắt Tần Lâm đeo cái còn lại.
“Anh Tần! Anh đeo một chút thôi! Hi hi...”.
Tần Lâm chịu thua cô, chỉ đành đeo tai chuột lên.
Thấy bọn họ giống như một đôi yêu nhau bình thường, Chu Điềm Điềm luôn nở nụ cười hạnh phúc trên môi.
“Anh Tần, trong Disneyland này có rất nhiều rạp, chúng ta đi xem cái nào trước đây?”
Tần Lâm cười nói: “Tùy em, cái nào cũng được”.
Tần Lâm không quan tâm mấy chuyện như thế này lắm, ngược lại, bộ dạng vui vẻ của Chu Điềm Điềm còn đẹp hơn mấy màn biểu diễn của Disneyland.
“Vậy đi vào trong cái kia đi, bên đó có vẻ ít người nhất”.
Chu Điềm Điềm cùng Tần Lâm đến cổng một rạp xếp hàng, Disneyland hôm nay khá đông, nhất là ở các rạp, mỗi rạp biểu diễn sẽ giới hạn số người xem, vì thế đến rạp nào cũng phải xếp hàng.
Khi Chu Điềm Điềm và Tần Lâm đang xếp hàng, có ba người đột nhiên đi tới từ phía sau.
“Ôi chao, Chu Điềm Điềm đây mà, hôm nay trùng hợp quá nhỉ, gặp nhau mấy lần liên tiếp”.
Chu Điềm Điềm trợn mắt, có trùng hợp hay không, bản thân cô ta biết rõ nhất mà?
Hai người này đúng là âm hồn không tan mà, chả trách một người bạn cũ lâu ngày không liên lạc lại đột nhiên nhắn hỏi cô đang ở đâu.
Bây giờ Chu Điềm Điềm mới hiểu, thì ra là đang thăm dò.
Hai cô Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình này thú vị thật đấy, cũng không biết rốt cuộc hai người này đi theo bọn họ suốt với mục đích gì.
Chu Điềm Điềm lịch sự chào hỏi, dù sao cũng không cạch mặt nhau.
Mặc dù lúc ở nhà hàng, cô có chút khó chịu khi Dương Tuyết đứng lên vạch trần mặt mũi của bọn cô, nhưng Chu Điềm Điềm không hề giống họ.
Dương Tuyết mỉm cười: “Đây là Vân thiếu, chắc cô không biết nhỉ, công viên giải trí Disneyland này là của nhà anh ấy, giá trị con người của Vân thiếu lên đến mấy trăm nghìn tệ, cực kỳ lợi hại, có thể nói là thiếu gia siêu giàu”.
Vân Húc gật đầu, nở nụ cười nhàn nhạt, đầy vẻ kiêu ngạo.
Vẻ mặt và biểu cảm đó tràn đầy vẻ tự kiêu, như thể những người khác chỉ là con kiến, còn anh ta giống như thần long nhìn xuống thế gian vậy.
“Ồ”, Chu Điềm Điềm gật đầu, cô không có cảm giác gì đới với thiếu gia nhà giàu, có tiền thì đã làm sao? Tần Lâm cũng đã rất giàu có rồi, anh có thể mua liên tiếp ba chiếc xe Rolls Royce Cullinans, khối tài sản của anh ấy cao hơn cậu Vân thiếu trước mặt này rất nhiều.
Vân Húc liếc nhìn Chu Điềm Điềm nói.
“Sao, khinh thường tôi à?”
Chu Điềm Điềm sững sờ: “Đâu có, sao anh lại nói vậy?”
Chu Điềm Điềm cực kỳ bối rối, cô căn bản chưa nói chuyện với Vân thiếu này, sao lại thành khinh thường anh ta rồi?
Vân Húc lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi nói chuyện với cô là vinh hạnh của cô, cô lại lạnh nhạt với tôi như vậy, không phải khinh thường tôi thì là gì?”
Chu Điềm Điềm quả thực cạn lời, cậu Vân thiếu này đúng là quen thói được cưng chiều từ nhỏ, người khác nói chuyện với anh ta đều phải cung kính lễ phép, chỉ cần hơi không kính trọng, anh ta liền cảm thấy người khác tỏ vẻ với anh ta.
Chu Điềm Điềm bất lực nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang xếp hàng vào trong rạp mà thôi”.
Nói xong, Chu Điềm Điềm liền quay người đi, cô chẳng còn hứng thú với tên Vân Húc này nữa, không muốn nói chuyện với anh ta.
Vân Húc bật người khinh bỉ, lạnh nhạt nói.
“Còn cần xếp hàng à? Ha ha, người bình thường đúng là phải xếp hàng thật, nhưng Vân Húc tôi từ trước đến giờ không biết xếp hàng là gì”.
“Nếu cô ở bên tôi, làm người phụ nữ của tôi, tôi có thể dẫn cô đi bằng lối VIP, bảo đảm hôm nay cô sẽ được chơi vô cùng thuận lợi.
Chu Điềm Điềm tỏ ra chán ghét, cảm thấy tên Vân Húc này nói năng tùy tiện quá mức.
“Không cần, cảm ơn ý tốt của anh”.
Vân Húc nhíu mày, vẻ mặt hiện rõ vẻ không vui, nhưng không nói gì cả mà gọi thẳng cho giám đốc của bọn họ.
“Alo, giờ tôi đang chơi ở Disneyland, bảo một người đến đây đón tiếp tôi, tôi không muốn xếp hàng như đám người dân đen.
Sau khi cúp máy, trên mặt Vân Húc lộ ra vẻ tự mãn, mắt để trên đỉnh đầu, khinh thường tất cả mọi người.
Dù sao thì có thể thoải mái vui chơi, không cần xếp hàng ở những nơi như Disneyland này quả thực cho người ta một cảm giác vượt trội.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...