Vương Đông Tuyết phòng bị là đúng, thái độ lúc trước của Hà Tịnh Tịnh vô cùng xấu, giờ đột nhiên lại tốt như vậy, nhất định không bình thường.
Có điều Vương Đông Tuyết vẫn đánh giá thấp Hà Tịnh Tịnh.
Cô gái này có nhiều thủ đoạn, có thể đứng trên nhiều ngôi sao mới đến vậy, nhất định không phải hạng tầm thường.
Khi Vương Đông Tuyết mở thỏi son ra liền ngửi được mùi hương hoa quế nhàn nhạt, mùi hương hoa quế này khiến cô ấy rất hưng phấn.
Cảm giác như kiểu lực sĩ cử tạ hít được muối ngửi vậy, vô cùng hưng phấn.
(Muối ngửi: smelling salts là hợp chất thường được sử dụng trong thể thao.
Phần lớn vận động viên cử tạ đều sử dụng chúng trong các buổi tập luyện và thi đấu.
Hợp chất này giúp vận động viên nâng được mức tạ nặng gấp đôi, ba lần trọng lượng cơ thể.)
Vương Đông Tuyết vội vàng đóng nắp son lại, cảm thấy càng không ổn, mùi cây son này sao lại nồng đến vậy?
Chỉ tiếc là đã quá muộn.
Mùi hương mà cây son tỏa ra cũng không phải là thuốc mê nồng nặc, mà là một loại chất kích thích, có thể khiến tốc độ tuần hoàn máu tăng lên nhiều lần.
Sau khi hít xong, tuần hoàn máu, quá trình trao đổi chất bắt đầu tăng nhanh, sử dụng bất kỳ loại thuốc nào đều có hiệu quả tăng lên gấp bội.
Mà Vương Đông Tuyết vừa uống bia có thuốc, mặc dù nôn ra một phần, nhưng vẫn còn một phần ở trong cơ thể, tác dụng của thuốc đã bắt đầu phát tác.
Lại thêm kích thích từ thỏi son của Hà Tịnh Tịnh, Vương Đông Tuyết lập tức cảm thấy hai chân mình mềm nhũn ra.
Toàn thân nóng bỏng, hai mắt mờ dần, ý thức cũng không còn tỉnh táo nữa.
Vương Đông Tuyết sợ gật mình, biết mình bị hạ thuốc rồi!
Không ngờ Hà Tịnh Tịnh lại đê tiện đến vậy, đúng là khó có thể đề phòng mà!
Hà Tịnh Tịnh hạ thuốc cô ấy nhất định không có ý tốt, cô gái này lòng lang dạ sói, Vương Đông Tuyết vừa nghĩ đến liền sợ.
Lúc này chỉ có ở trong phòng vệ sinh là an toàn, Vương Đông Tuyết vội vàng khóa cửa, ngoài khóa khóa điện ra còn cài cả khóa cơ ở trên.
Sau đó, mở vòi nước đến mức lớn nhất, đổ đầy nước lạnh, Vương Đông Tuyết úp đầu vào trong.
Kích thích từ nước lạnh khiến da đầu tê dại, khiến Vương Đông Tuyết tỉnh táo hơn đôi chút, chỉ tiếc là kích thích từ nước lạnh cuối cùng vẫn không địch lại được thuốc, Vương Đông Tuyết dần dần ngồi bệt xuống đất, hai mắt dần mê man.
Cửa vang lên mấy tiếng gõ cửa.
"Đông Tuyết? Đông Tuyết cô không sao chứ?"
Hà Tịnh Tịnh đứng bên ngoài gõ cửa mãi, nhìn anh Hổ hỏi.
"Thuốc có hiệu quả rồi nhỉ?"
Anh Hổ gật đầu: "Chắc là rồi, Vương Đông Tuyết này rất ngây thơ, chắc chưa từng dùng loại thuốc này bao giờ, lần đầu tiên dùng, hiệu quả sẽ rất rõ rệt".
Hà Tịnh Tịnh hiểu ra, liền dùng thẻ từ để mở cửa.
Mở cửa phòng nhà vệ sinh ra, bên trên vẫn còn khóa cơ.
Anh Hổ thấy vậy liền nói: "Để anh".
Cái khóa cơ này là điển hình của chỉ phòng được quân tử không phòng được tiểu nhân, loại cao to vạm vỡ như anh Hổ dùng chút lực là kéo chiếc khóa biến dạng luôn.
Kéo mạnh lần thứ hai, chiếc khóa liền đứt.
Sau khi đi vào, Vương Đông Tuyết đã nằm liệt trên mặt đất, mắt vẫn còn chút ý thức, nhìn thấy hai người họ đi vào thì muốn trốn theo bản năng, nhưng cơ thể không nghe theo lời mình nữa rồi, không động đậy nổi.
Hà Tịnh Tịnh vẫn giả vờ giả vịt nói: "Đông Tuyết uống nhiều rồi nhỉ? Nào, tôi đưa cô đến nơi nào để nghỉ ngơi nhé".
Nói xong, liền đỡ Vương Đông Tuyết đã hoàn toàn không thể cử động dậy, đánh mắt với anh Hổ.
Anh Hổ liền xoay người đi ra ngoài.
Gã đi ra mở cửa phòng bên cạnh.
Hà Tịnh Tịnh đưa Vương Đông Tuyết vào trong phòng, thấy bên trong đã bố trí xong.
Cả căn phòng ngoài một cái giường, còn lại đều là máy móc thiết bị.
Đèn lớn, máy quay, micro,...
Chỉ là máy quay có ba chiếc, góc quay cũng được bày sẵn rồi, không hề có bất kỳ góc chết nào, có thể quay được tất cả các cảnh.
Mà trong phòng trái phải đều là gương, nếu như đây là một bộ phim thì sẽ có những cảnh quay rất sắc nét.
Anh Hổ nhìn thấy chỗ máy quay này liền hỏi.
"Có thể quay rõ không?"
Hà Tịnh Tịnh cười khẩy: "Vớ vẩn, anh nói xem? Cái này em mượn từ đoàn làm phim đấy, chuyên dùng để quay phim, tí nữa em giúp anh mở máy, anh chỉ cần làm cô ta là được!"
Anh Hổ cười nhạt, cởi quần áo ra, lộ ra cơ bắp rắn chắc.
"Yên tâm đi, đây là sở trường của anh!"
Nói xong, Hà Tịnh Tịnh liền đặt Vương Đông Tuyết nằm trên giường, sau đó mở thiết bị, rồi lùi về sau.
Hà Tịnh Tịnh cũng từng ngủ với anh Hổ, biết thực lực của gã đến đâu, phương diện này không cần cô ta lo.
Chỉ quay xong làm thành một đoạn clip ngắn tung lên mạng, Vương Đông Tuyết nhất định sẽ thân bại danh liệt.
Con tiện nhân, dám đối đầu với tao!
Hà Tịnh Tịnh nở nụ cười dữ tợn, lộ ra vẻ độc ác tàn nhẫn của cô ta.
Sau khi Hà Tịnh Tịnh rời đi, anh Hổ cởi hết quần áo, chuẩn bị mấy thứ đồ, roi da, vòng tay,...
Sau đó đeo mặt nạ lên, bởi vì đoạn clip sẽ bị tung ra, gã cũng không muốn bị người khác thấy mặt, hơn nữa cô gái này mà báo cảnh sát bắt gã lại thì phiền.
Nhìn thấy Vương Đông Tuyết nằm trên giường, lòng anh Hổ hơi ngứa ngáy, chơi nhiều phụ nữ như vậy, nhưng đây mới thực sự là cực phẩm, vừa trắng vừa non.
Khi chuẩn bị ra tay, Vương Đông Tuyết đột nhiên co quắp.
"Ọe..."
Cô ói ngay trên giường.
Lần đầu uống phải loại thuốc này, khó tránh có tác dụng phụ, Vương Đông Tuyết liền nôn hết ra giường.
Anh Hổ lập tức cạn lời, khó khăn lắm mới chuẩn bị xong cảnh, cũng không muốn để bãi nôn này mà quay tiếp.
Hơn nữa thế này thì mất hứng quá.
Anh Hổ cũng hết cách, chỉ có thể cởi ga giường ra, thay cái mới.
...
Tần Lâm lúc này đã đến tầng dưới quán bar, gọi cho Vương Đông Tuyết hai cuộc nhưng không có người bắt máy, lập tức cảm thấy không ổn.
May mà Vương Đông Tuyết vẫn luôn đeo đồng hồ Tần Lâm tặng, bên trên có định vị chính xác, anh liền xông vào.
Nhìn thấy vị trí của Vương Đông Tuyết chỉ còn cách khoảng mười mét, có thể biết chính xác vị trí của cô là một phòng nào đó ở tầng ba.
Khi đi đến tầng ba, một tên bảo vệ chặn Tần Lâm lại.
"Làm gì thế, chỗ này có người bao rồi, người ngoài..."
Còn chưa đợi bảo vệ nói hết, Tần Lâm đã dùng tay bổ xuống gáy bảo vệ, tên bảo vệ ngất ngay lập tức.
Tần Lâm lười nói nhiều với mấy người này, anh xông lên, mở cửa phòng thứ nhất, nhìn thấy một đám tưng bừng uống rượu nhảy múa hát ca, nhưng không có bóng dáng của Vương Đông Tuyết.
Sau đó, đến phòng thứ hai, không mở được cửa, hơn nữa bên trong rất yên tĩnh, Tần Lâm lập tức nhíu mày, đạp cửa.
Bốp!
Cửa phòng riêng rất chắc chắn, hơn nữa còn có khóa điện, nhưng trong mắt Tần Lâm, tường đồng vách sắt còn chẳng là cái thá gì nữa mà, một cước đạp qua.
Nhìn thấy cảnh bên trong, Tần Lâm lập tức nổi giận.
Vương Đông Tuyết lúc này nằm trên giường, không cử động.
Mà anh Hổ đang cầm ga giường, chuẩn bị trải ga mới.
Nhìn thấy Tần Lâm đi vào liền sợ giật mình.
"Làm gì vậy! Mày là ai?"
Sắc mặt Tần Lâm đen xì: "Là người lấy mạng mày!"
Nói xong, anh liền bước từng bước về phía anh Hổ.
Anh Hổ lạnh lùng hừ một tiếng: "Thằng nhãi mà dám kiêu ngạo với tao?"
Đứng trước anh Hổ cơ bắp đầy mình, Tần Lâm trông có vẻ khá gầy gò.
Anh Hổ tung cú đấm, với thân thể yếu đuối của Tần Lâm, nếu thực sự trúng cú này thì chắc sẽ bị giết chết.
Tuy nhiên Tần Lâm nhẹ nhàng nghiêng người, trực tiếp vọt tới, tay vươn đến cổ anh Hổ, ngón trỏ và ngón cái vươn ra, bóp vào cổ gã, nhẹ nhàng bóp.
Rắc một tiếng, cổ họng bị bóp gẫy, anh Hổ chết ngay tại chỗ!
Đùng một tiếng, ngã trên mặt đất, không có bất kỳ cơ hội phản kháng.
Sạch sẽ gọn gàng!
Tần Lâm nói muốn mạng gã, vậy mạng gã liền đi tong, động tác vô cùng nhanh gọn lẽ, không hề dông dài!
Anh Hổ trợn mắt, đến chết mà vẫn không dám tin, hai ngón tay của Tần Lâm có thể bóp chết gã.
Hà Tịnh Tịnh đứng ở cổng đột nhiên xông vào, sắc mặt tái mét.
"Anh muốn chết!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...