Có điều Tần Lâm lười để ý đến bà ta, bà ta sao biết được, người tặng tổ yến cho anh là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Hồng Long, vợ của Tề Hồng Long chứ?
Tề phu nhân tặng quà thì có thể là hàng giả sao? Đùa à.
Người bình thường mua tổ yến để trong mấy hộp đẹp chủ yếu là để tặng quà thôi, dù sao đồ quý thế này, nhiều người mua để tặng chứ mấy ai ăn.
Vậy nên hộp bên ngoài làm đẹp một chút, lại thêm nhiều tem chống hàng giả, người bình thường khá chú trọng vỏ hộp.
Phu nhân họ Tề tự mình ăn còn cần tem chống hàng giả chắc?
Lý Lệ nói hai câu liền ngồi về chỗ, ấn tượng với nhà bọn họ lại càng xấu hơn.
Sau khi đi vào nhà, Tần Lâm ngồi cạnh Lâm Nguyệt Dao, anh có hơi hiếu kỳ.
"Nguyệt Dao, em hẹn hò lúc nào thế?"
Lâm Nguyệt Dao chẳng phải vẫn luôn thích thầm 'Tần đại sư' sao, không ngờ được mấy ngày đã hẹn hò với người khác rồi.
Tâm trạng của Lâm Nguyệt Dao rất phức tạp, một lời khó nói hết, cô nói nhỏ vào tai Tần Lâm.
"Thực ra em cũng không được coi là đang hẹn hò đâu, Dương Đại Vĩ này vẫn luôn theo đuổi em, em thấy anh ta rất ân cần nên cũng không biết nên từ chối thế nào, em nhận hoa của anh ta, kết quả anh ta cho rằng em đồng ý..."
"Mới được mấy ngày đã đưa mẹ anh ta qua, em thực sự cạn lời".
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Nguyệt Dao, Tần Lâm cũng không biết làm thế nào, Dương Đại Vĩ này đúng là cực phẩm, tự nghĩ mình lợi hại.
Tặng con gái hoa, người ta nhận là phải đồng ý làm bạn gái anh ta chắc?
Thật sự chưa từng thấy ai tự nghĩ mình tốt đẹp đến vậy.
Mọi người ngồi xuống xong, Dương Đại Vĩ ngồi ở đấy không nói gì, mặt hơi xấu hổ, thẹn thùng, trông có vẻ rất thành thật, biết điều.
Lý Lệ hỏi: "Lâm Nguyệt Dao phải không, lúc trước cô bảo bố cô là quản lý cấp cao của tập đoàn Mạnh Thị đúng không? Có thật không đấy?"
Lâm Nguyệt Dao nhíu mày: "Đương nhiên rồi, cháu đã nói hai lần rồi, chẳng nhẽ cháu có thể lừa dì được à?"
Lý Lệ đi vào liền hỏi mấy vấn đề này khiến Lâm Nguyệt Dao khó chịu, cứ như cô cố ý lừa bọn họ vậy.
Lý Lệ bĩu môi, đánh giá nội thất căn nhà này rồi nói.
"Có vẻ như thu nhập của quản lý cấp cao tập đoàn Mạnh Thị cũng không cao lắm nhỉ".
Sắc mặt Lý Lệ còn mang vẻ ưu việt hơn người và khinh thường.
Quản lý cấp cao mà ở chỗ này á?
Cách bài trí này vừa nhìn là biết đây là nhà cũ được xây từ năm sáu năm trước rồi, phong cách rất cũ, đồ nội thất cũng cũ, hơn nữa còn chẳng sang trọng gì, vừa nhìn là biết đây là cách bài trí của dân thường, đâu giống chỗ mà quản lý cấp cao của tập đoàn Mạnh Thị ở?
Lý Lệ nghi ngờ Lâm Nguyệt Dao đang chém gió, chắc chỉ làm trưởng bộ phận hoặc là phó giám đốc rồi tự cho mình là quản lý cấp cao.
Mấy năm trước có người bảo bản thân là giám đốc, bây giờ lại bắt đầu chém gió bảo mình là quản lý cấp cao, mọi người cũng cảm thấy đây là chuyện thường.
Lý Lệ nói xong, Lâm Nguyệt Dao trừng mắt liếc nhìn, nhà cũ thì sao chứ?
Bây giờ bọn họ đương nhiên không phải không mua nổi, chỉ có điều sống ở đây quen rồi, không muốn chuyện sang biệt thự xa hoa thôi, vị trí chỗ này rất tiện, hơn nữa môi trường xung quanh cũng quen thuộc, vậy nên không muốn chuyển nhà.
Kết quả Lý Lệ lại nhìn bề ngoài mà đánh giá, nhìn thấy căn nhà này liền nghĩ bọn họ nghèo, đúng là cạn lời.
Mặc dù nhà Lâm Nguyệt Dao không phải siêu giàu nhưng chắc chắn cũng được coi là gia đình có điều kiện.
Bố là quản lý cấp cao của tập đoàn Mạnh Thị, thu nhập hàng năm lên đến cả triệu, mẹ thì có mấy sản nghiệp của nhà họ Đường, lợi nhuận hàng năm cũng được mấy triệu, như vậy với người thường mà nói cũng là gia đình có tiền có của rồi.
Kết quả Lý Lệ cứ tự cho là mình đúng, cảm thấy nhà mình ưu việt hơn, sau khi đi vào thì bắt đầu bới lông tìm vết.
Lâm Nguyệt Dao vốn có ấn tượng tốt với Dương Đại Vĩ, nếu không sẽ không nhận hoa của anh ta, nhưng từ lúc vào nhà đến giờ, anh ta chẳng nói được câu gì, tất cả đều là Lý Lệ nói, điều này khiến Lâm Nguyệt Dao rất khó chịu.
"Dương Đại Vĩ, anh không muốn hỏi gì à?", Lâm Nguyệt Dao hỏi.
Dương Đại Vĩ cười hi hi, cũng có hơi ngại ngùng: "Anh cũng không cần hỏi, mẹ anh quyết là được rồi, ha ha".
Lâm Nguyệt Dao cạn lời, bĩu môi, Dương Đại Vĩ này đúng là một thằng bám váy mẹ.
Lý Lệ cười nhạt, hài lòng với phản ứng của con trai.
"Không sai, chuyện của trai tôi, tôi quyết định là được, tôi thấy điều kiện của gia đình cô cùng thường thôi, có điều cô cũng xinh, cao ráo, chắc sau này cũng giúp nhà tôi nối dõi tông đường được".
Lâm Nguyệt Dao suýt nữa phun máu, bà Lý Lệ này đúng là tự cao tự đại thật, Dương Đại Vĩ mặc dù là người thành thật, nhưng cũng chỉ là một tên vừa mập vừa lùn thôi, ngoại hình cũng rất tầm thường.
Nếu so với Lâm Nguyệt Dao thì tên Dương Đại Vĩ này rõ ràng là một con ếch, còn Lâm Nguyệt Dao trước mặt anh ta chẳng khác gì tiên nữ.
Nhà họ còn dám bình phẩm từ đầu đến chân về ngoại hình của Lâm Nguyệt Dao, đúng là buồn cười.
Nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao không ho he tiếng nào, Lý Lệ tiếp tục nói.
"Sau khi gả vào nhà tôi, cô không cần đi làm nữa, cứ ở nhà sinh con là được rồi, cô sinh được một đứa tôi cho nhà cô một triệu, con trai thì được hai triệu, thế nào, hài lòng chưa?"
Lý Lệ nói có vẻ hào phòng lắm, cứ như là một triệu là khoản tiền lớn lắm, như là nể mặt Lâm Nguyệt Dao lắm vậy.
Lâm Nguyệt Dao nghe thấy vậy, khóe miệng nhếch lên, cảm thấy không biết nên nói gì.
"Dì à, cháu cảm thấy dì nhầm rồi, quan hệ giữa cháu với con trai dì chưa đến bước đấy đâu".
"Hơn nữa cho dù có đến bước đấy thì cháu cũng sẽ không chỉ ở nhà sinh con cho nhà dì đâu, dì coi cháu là gì chứ, máy đẻ à?"
Lý Lệ nhíu mày: "Cô có thái độ gì thế, phụ nữ sinh con là đạo lý hiển nhiên, cô gả vào nhà chúng tôi là cô trèo cao rồi còn gì!"
"Cô biết tôi làm gì không? Cô biết nhà tôi ở Nội Mông Cổ có biết bao con bò không? Cô biết nhà tôi có biết bao tài sản không, cô được gả vào nhà giàu mà không thể tỏ ra đúng mực được à?"
Lâm Nguyệt Dao cạn lời, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp người phụ nữ tự cho mình là đúng đến trình độ này.
Cô ấy còn chưa đồng ý cơ mà, sao tự nhiên đã thành gả vào nhà giàu rồi?
Hơn nữa, nếu như thực sự nói về tài sản, không biết ai mới là nhà giàu.
"Ha ha, vậy thôi, nếu đã vậy cháu cũng không muốn trèo cao, mời mấy người đi về".
Lâm Nguyệt Dao cũng chẳng phải loại dễ tính, thấy thái độ của bọn họ tệ vậy, liền từ chối luôn cuộc hôn nhân này.
Lâm Nguyệt Dao vốn không quá thích Dương Đại Vĩ, hôm nay thấy mẹ anh ta như vậy thì hai người họ càng không có khả năng.
Sắc mặt Dương Đại Vĩ thay đổi, há miệng nhưng không nói gì.
Đã đến mức này rồi, Dương Đại Vĩ vẫn muốn mẹ anh ta quyết định, đúng là bám váy mẹ.
Lý Lệ nhíu mày, có hơi tức giận, đứng lên cao ngạo nói.
"Họ Lâm kia, cô đùa tôi đúng không?"
Lâm Nguyệt Dao lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao cháu dám đùa dì chứ? Trước nay cháu chưa từng đồng ý kết hôn với con trai dì mà, đấy là do dì tự nghĩ vậy thôi, Dương Đại Vĩ, mời mọi người ra về".
Nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao đã quyết vậy, sắc mặt Lý Lệ đen dần.
"Họ Lâm kia, trước nay đều là nhà họ Dương tôi từ chối liên hôn với người khác chứ chưa từng thấy con trai tôi bị phụ nữ từ chối, cô đúng là vớ vẩn".
"Nói cho cô biết, hôm nay nếu như cô không làm rõ cho tôi, chuyện này không xong đâu, cô có tin tôi gọi một cuộc điện thoại là cả nhà cô thất nghiệp không?"
Lý Lệ đứng lên, gào thét.
Tần Lâm nghe xong cũng đứng dậy, đứng trước bảo vệ Lâm Nguyệt Dao rồi nói.
"Em họ tôi nói rồi, cô ấy không đồng ý".
"Nhà mấy người nuôi được mấy con bò mà đã được coi là giàu rồi? Còn muốn em họ tôi đến nhà mấy người làm máy đẻ? Mấy người mơ mộng hão huyền quá rồi!"
"Bà có tin, tôi gọi một cuộc điện thoại khiến cho cả nhà bà thất nghiệp không?"
Chương 1313: Cũng chẳng ra làm sao cả
Có điều Tần Lâm lười để ý đến bà ta, bà ta sao biết được, người tặng tổ yến cho anh là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Hồng Long, vợ của Tề Hồng Long chứ?
Tề phu nhân tặng quà thì có thể là hàng giả sao? Đùa à.
Người bình thường mua tổ yến để trong mấy hộp đẹp chủ yếu là để tặng quà thôi, dù sao đồ quý thế này, nhiều người mua để tặng chứ mấy ai ăn.
Vậy nên hộp bên ngoài làm đẹp một chút, lại thêm nhiều tem chống hàng giả, người bình thường khá chú trọng vỏ hộp.
Phu nhân họ Tề tự mình ăn còn cần tem chống hàng giả chắc?
Lý Lệ nói hai câu liền ngồi về chỗ, ấn tượng với nhà bọn họ lại càng xấu hơn.
Sau khi đi vào nhà, Tần Lâm ngồi cạnh Lâm Nguyệt Dao, anh có hơi hiếu kỳ.
"Nguyệt Dao, em hẹn hò lúc nào thế?"
Lâm Nguyệt Dao chẳng phải vẫn luôn thích thầm 'Tần đại sư' sao, không ngờ được mấy ngày đã hẹn hò với người khác rồi.
Tâm trạng của Lâm Nguyệt Dao rất phức tạp, một lời khó nói hết, cô nói nhỏ vào tai Tần Lâm.
"Thực ra em cũng không được coi là đang hẹn hò đâu, Dương Đại Vĩ này vẫn luôn theo đuổi em, em thấy anh ta rất ân cần nên cũng không biết nên từ chối thế nào, em nhận hoa của anh ta, kết quả anh ta cho rằng em đồng ý..."
"Mới được mấy ngày đã đưa mẹ anh ta qua, em thực sự cạn lời".
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Nguyệt Dao, Tần Lâm cũng không biết làm thế nào, Dương Đại Vĩ này đúng là cực phẩm, tự nghĩ mình lợi hại.
Tặng con gái hoa, người ta nhận là phải đồng ý làm bạn gái anh ta chắc?
Thật sự chưa từng thấy ai tự nghĩ mình tốt đẹp đến vậy.
Mọi người ngồi xuống xong, Dương Đại Vĩ ngồi ở đấy không nói gì, mặt hơi xấu hổ, thẹn thùng, trông có vẻ rất thành thật, biết điều.
Lý Lệ hỏi: "Lâm Nguyệt Dao phải không, lúc trước cô bảo bố cô là quản lý cấp cao của tập đoàn Mạnh Thị đúng không? Có thật không đấy?"
Lâm Nguyệt Dao nhíu mày: "Đương nhiên rồi, cháu đã nói hai lần rồi, chẳng nhẽ cháu có thể lừa dì được à?"
Lý Lệ đi vào liền hỏi mấy vấn đề này khiến Lâm Nguyệt Dao khó chịu, cứ như cô cố ý lừa bọn họ vậy.
Lý Lệ bĩu môi, đánh giá nội thất căn nhà này rồi nói.
"Có vẻ như thu nhập của quản lý cấp cao tập đoàn Mạnh Thị cũng không cao lắm nhỉ".
Sắc mặt Lý Lệ còn mang vẻ ưu việt hơn người và khinh thường.
Quản lý cấp cao mà ở chỗ này á?
Cách bài trí này vừa nhìn là biết đây là nhà cũ được xây từ năm sáu năm trước rồi, phong cách rất cũ, đồ nội thất cũng cũ, hơn nữa còn chẳng sang trọng gì, vừa nhìn là biết đây là cách bài trí của dân thường, đâu giống chỗ mà quản lý cấp cao của tập đoàn Mạnh Thị ở?
Lý Lệ nghi ngờ Lâm Nguyệt Dao đang chém gió, chắc chỉ làm trưởng bộ phận hoặc là phó giám đốc rồi tự cho mình là quản lý cấp cao.
Mấy năm trước có người bảo bản thân là giám đốc, bây giờ lại bắt đầu chém gió bảo mình là quản lý cấp cao, mọi người cũng cảm thấy đây là chuyện thường.
Lý Lệ nói xong, Lâm Nguyệt Dao trừng mắt liếc nhìn, nhà cũ thì sao chứ?
Bây giờ bọn họ đương nhiên không phải không mua nổi, chỉ có điều sống ở đây quen rồi, không muốn chuyện sang biệt thự xa hoa thôi, vị trí chỗ này rất tiện, hơn nữa môi trường xung quanh cũng quen thuộc, vậy nên không muốn chuyển nhà.
Kết quả Lý Lệ lại nhìn bề ngoài mà đánh giá, nhìn thấy căn nhà này liền nghĩ bọn họ nghèo, đúng là cạn lời.
Mặc dù nhà Lâm Nguyệt Dao không phải siêu giàu nhưng chắc chắn cũng được coi là gia đình có điều kiện.
Bố là quản lý cấp cao của tập đoàn Mạnh Thị, thu nhập hàng năm lên đến cả triệu, mẹ thì có mấy sản nghiệp của nhà họ Đường, lợi nhuận hàng năm cũng được mấy triệu, như vậy với người thường mà nói cũng là gia đình có tiền có của rồi.
Kết quả Lý Lệ cứ tự cho là mình đúng, cảm thấy nhà mình ưu việt hơn, sau khi đi vào thì bắt đầu bới lông tìm vết.
Lâm Nguyệt Dao vốn có ấn tượng tốt với Dương Đại Vĩ, nếu không sẽ không nhận hoa của anh ta, nhưng từ lúc vào nhà đến giờ, anh ta chẳng nói được câu gì, tất cả đều là Lý Lệ nói, điều này khiến Lâm Nguyệt Dao rất khó chịu.
"Dương Đại Vĩ, anh không muốn hỏi gì à?", Lâm Nguyệt Dao hỏi.
Dương Đại Vĩ cười hi hi, cũng có hơi ngại ngùng: "Anh cũng không cần hỏi, mẹ anh quyết là được rồi, ha ha".
Lâm Nguyệt Dao cạn lời, bĩu môi, Dương Đại Vĩ này đúng là một thằng bám váy mẹ.
Lý Lệ cười nhạt, hài lòng với phản ứng của con trai.
"Không sai, chuyện của trai tôi, tôi quyết định là được, tôi thấy điều kiện của gia đình cô cùng thường thôi, có điều cô cũng xinh, cao ráo, chắc sau này cũng giúp nhà tôi nối dõi tông đường được".
Lâm Nguyệt Dao suýt nữa phun máu, bà Lý Lệ này đúng là tự cao tự đại thật, Dương Đại Vĩ mặc dù là người thành thật, nhưng cũng chỉ là một tên vừa mập vừa lùn thôi, ngoại hình cũng rất tầm thường.
Nếu so với Lâm Nguyệt Dao thì tên Dương Đại Vĩ này rõ ràng là một con ếch, còn Lâm Nguyệt Dao trước mặt anh ta chẳng khác gì tiên nữ.
Nhà họ còn dám bình phẩm từ đầu đến chân về ngoại hình của Lâm Nguyệt Dao, đúng là buồn cười.
Nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao không ho he tiếng nào, Lý Lệ tiếp tục nói.
"Sau khi gả vào nhà tôi, cô không cần đi làm nữa, cứ ở nhà sinh con là được rồi, cô sinh được một đứa tôi cho nhà cô một triệu, con trai thì được hai triệu, thế nào, hài lòng chưa?"
Lý Lệ nói có vẻ hào phòng lắm, cứ như là một triệu là khoản tiền lớn lắm, như là nể mặt Lâm Nguyệt Dao lắm vậy.
Lâm Nguyệt Dao nghe thấy vậy, khóe miệng nhếch lên, cảm thấy không biết nên nói gì.
"Dì à, cháu cảm thấy dì nhầm rồi, quan hệ giữa cháu với con trai dì chưa đến bước đấy đâu".
"Hơn nữa cho dù có đến bước đấy thì cháu cũng sẽ không chỉ ở nhà sinh con cho nhà dì đâu, dì coi cháu là gì chứ, máy đẻ à?"
Lý Lệ nhíu mày: "Cô có thái độ gì thế, phụ nữ sinh con là đạo lý hiển nhiên, cô gả vào nhà chúng tôi là cô trèo cao rồi còn gì!"
"Cô biết tôi làm gì không? Cô biết nhà tôi ở Nội Mông Cổ có biết bao con bò không? Cô biết nhà tôi có biết bao tài sản không, cô được gả vào nhà giàu mà không thể tỏ ra đúng mực được à?"
Lâm Nguyệt Dao cạn lời, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp người phụ nữ tự cho mình là đúng đến trình độ này.
Cô ấy còn chưa đồng ý cơ mà, sao tự nhiên đã thành gả vào nhà giàu rồi?
Hơn nữa, nếu như thực sự nói về tài sản, không biết ai mới là nhà giàu.
"Ha ha, vậy thôi, nếu đã vậy cháu cũng không muốn trèo cao, mời mấy người đi về".
Lâm Nguyệt Dao cũng chẳng phải loại dễ tính, thấy thái độ của bọn họ tệ vậy, liền từ chối luôn cuộc hôn nhân này.
Lâm Nguyệt Dao vốn không quá thích Dương Đại Vĩ, hôm nay thấy mẹ anh ta như vậy thì hai người họ càng không có khả năng.
Sắc mặt Dương Đại Vĩ thay đổi, há miệng nhưng không nói gì.
Đã đến mức này rồi, Dương Đại Vĩ vẫn muốn mẹ anh ta quyết định, đúng là bám váy mẹ.
Lý Lệ nhíu mày, có hơi tức giận, đứng lên cao ngạo nói.
"Họ Lâm kia, cô đùa tôi đúng không?"
Lâm Nguyệt Dao lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao cháu dám đùa dì chứ? Trước nay cháu chưa từng đồng ý kết hôn với con trai dì mà, đấy là do dì tự nghĩ vậy thôi, Dương Đại Vĩ, mời mọi người ra về".
Nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao đã quyết vậy, sắc mặt Lý Lệ đen dần.
"Họ Lâm kia, trước nay đều là nhà họ Dương tôi từ chối liên hôn với người khác chứ chưa từng thấy con trai tôi bị phụ nữ từ chối, cô đúng là vớ vẩn".
"Nói cho cô biết, hôm nay nếu như cô không làm rõ cho tôi, chuyện này không xong đâu, cô có tin tôi gọi một cuộc điện thoại là cả nhà cô thất nghiệp không?"
Lý Lệ đứng lên, gào thét.
Tần Lâm nghe xong cũng đứng dậy, đứng trước bảo vệ Lâm Nguyệt Dao rồi nói.
"Em họ tôi nói rồi, cô ấy không đồng ý".
"Nhà mấy người nuôi được mấy con bò mà đã được coi là giàu rồi? Còn muốn em họ tôi đến nhà mấy người làm máy đẻ? Mấy người mơ mộng hão huyền quá rồi!"
"Bà có tin, tôi gọi một cuộc điện thoại khiến cho cả nhà bà thất nghiệp không?"
- ----------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...