Đeo mặt dây chuyền phật Di Lặc lên trước ngực, Tề Hồng Long lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, biểu cảm cũng trở nên thư thái, ngẩng đầu lên, cơn buồn ngủ liền ập đến.
“Bà ơi, tôi ngủ trước đây, chút nữa nếu xảy ra chuyện gì, nhớ kêu bọn họ giữ chắc tôi, tôi sợ làm bà bị thương”.
“Ông yên tâm đi ngủ đi”.
Giấc ngủ ngon giờ đây đã trở thành điều xa xỉ đối với Tề Hồng Long.
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần ông ấy đi ngủ đều bị ác mộng đánh thức, cho nên ông ấy thực sự đã rơi vào tình trạng thiếu ngủ một thời gian dài, mỗi ngày ngủ mười mấy tiếng cũng không đủ, vẫn cảm thấy cực kì buồn ngủ.
Mấy phút sau, Tề Hồng Long từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mọi người đều canh giữ xung quanh giường, muốn xem xem cách của Tần Lâm có tác dụng hay không.
Cách này quá đơn giản, nếu một mặt dây chuyền nhỏ như vậy đã có thể giải quyết, vậy chẳng phải mọi nỗ lực trước đây đều là lãng phí thời gian à?
Sau vài phút, Tề Hồng Long đột nhiên nhíu mày.
Bà Tề và vợ Điền Gia Ấn lập tức trở nên căng thẳng.
Bà Tề lo lắng không biết Tề Hồng Long liệu có tái phát bệnh.
Còn điều vợ Điền Gia Ấn lo lắng là liệu Tần đại sư rốt cuộc có bản lĩnh này hay không.
Đây là người do bọn họ giới thiệu, nếu thật sự không chữa khỏi, thì bọn họ cũng cảm thấy tội lỗi.
Lúc này, trong giấc mơ của Tề Hồng Long, những đứa trẻ đầu to, mặt đầy máu me đáng sợ lại xuất hiện, tìm đến Tề Hồng Long đòi mạng.
Đột nhiên, một vị hòa thượng bụng bự xuất hiện với nụ cười hiền từ đi đến, đám trẻ con kia như thấy đồ chơi mới, lập tức vây quanh vị hòa thượng.
Hòa thượng cười ha hả dẫn bọn chúng đi chơi, khung cảnh lập tức trở lại vẻ yên bình.
Lông mày của Tề Hồng Long từ từ dãn ra, hô hấp cũng bình tĩnh trở lại, chìm sâu vào giấc ngủ.
Thấy vậy, bà Tề vô cùng vui mừng.
“Đại sư, quả đúng là đại sư! Tần đại sư thật tài giỏi, có thể dễ dàng giải quyết vấn đề khó khăn như vậy”.
Tần Lâm nói: “Vốn dĩ không phải chuyện gì to tát, chỉ là một chút nút thắt trong lòng mà thôi, chỉ cần nhìn thấy gốc rễ của căn bệnh là có thể dễ dàng giải quyết.
Đeo phật Di Lặc này ba năm là sẽ chữa khỏi, sau này không cần đeo nữa”.
“Được được, cảm ơn Tần đại sư rất nhiều!”
Nói xong, bà Tề lấy điện thoại ra định chuyển khoản cho Tần Lâm.
“Tần đại sư, tôi gửi cậu mười triệu để tỏ lòng cảm ơn của chúng tôi...”.
Tần Lâm xua tay: “Không cần đâu, đều là bạn bè, một cái nhấc tay mà thôi, các người cảm ơn tổng giám đốc Điền là được”.
Điền Gia Ấn nở nụ cười tươi, bỗng chốc cảm thấy bản thân nở mày nở mặt, Tần đại sư quả đúng là rất nể mặt ông ấy.
Bà Tề có chút ngượng ngùng: “Vậy...
vậy thế này đi, cậu Tần, tôi tặng cậu tấm thẻ này, sau này cần gì trong ngành của chúng tôi, tấm thẻ này sẽ giúp cậu thuận tiện hơn”.
Tần Lâm nhận lấy tấm thẻ, đó chỉ là một chiếc thẻ bình thường màu đen, trông khá giống danh thiếp, bên trên có viết một chữ Tề nhỏ, ngoài ra chẳng có gì khác.
Điền Gia Ấn nhướn mày, những người khác không biết tấm thẻ này, nhưng ông ấy nhận ra.
Đây được coi là ấn soái của Tề Hồng Long, có tấm thẻ này trong tay sẽ có quyền tương đương với chủ tịch Tề.
Bà Tề quả nhiên rất hào phóng.
Tần Lâm nhận lấy tấm thẻ, nói cảm ơn rồi rời khỏi nhà họ Tề.
Trước khi đi, mặc dù Tần Lâm đã từ chối nhiều lần, nhưng bà Tề vẫn tặng rất nhiều quà cho anh, Tần Lâm xách theo đống quà và qua đêm ở nhà Điền Gia Ấn.
Sáng hôm sau, anh lái xe mang theo đống quà đó chuẩn bị đến nhà dì Hai.
Đây toàn là đồ bồi bổ như tổ yến gì gì đó, Tần Lâm không dùng đến nên tặng hết cho dì Hai bồi bổ.
Anh đến cổng nhà dì Hai mới gọi điện thông báo.
Dì Hai sững sờ giây lát: “Tiểu Lâm đến rồi à, đến đúng lúc lắm, mau vào đi!”
Nghe dì Hai nói thể, hình như trong nhà còn có người khác, nhưng Tần Lâm cũng không phải người ngoài nên đi thẳng vào luôn.
Khi vào nhà anh mới nhìn thấy một người thanh niên đang ngồi trên sô pha, bên cạnh còn có một phụ nữ trung niên, xem ra là mẹ con.
Lâm Nguyệt Dao cũng ngồi trên sô pha, vẻ mặt hơi lúng túng, trông có vẻ không được hài hòa lắm.
“Đây là...”.
Dì Hai nhanh chóng giới thiệu: “Tiểu Lâm, đây là bạn trai của Nguyệt Dao, Tiểu Dương, Dương Đại Vỹ, đây là mẹ cậu ấy – Lý Lệ”.
“Đây là cháu ngoại của tôi, Tần Lâm”.
Dương Đại Vỹ và Lý Lệ liếc nhìn Tần Lâm nhưng không chào hỏi, ngược lại còn trợn mắt với vẻ mặt khinh thường.
“Cháu trai đến thăm nhà dì để lấy đồ à?”
Thấy đống quà trong tay Tần Lâm, Lý Lệ liền tỏ ra chê bai.
Những món quà Tần Lâm mang đến tất nhiên là cao cấp, dù sao cũng đều do nhà họ Tề tặng, người ta giàu có cỡ nào sao có thể dùng đồ chất lượng thấp chứ?
Nhưng quà tặng quá chú trọng bao bì đóng gói, vì nhiều đồ quá, Tần Lâm không thể cầm hết, cho nên anh mới mở hết bao bì ra để đống tổ yến cao cấp đó vào túi ni lông để xách đi.
Vì thế trông giống như đồ mua ở chợ hay đồ ven đường.
Những thứ này toàn là đồ tặng dì Hai, cũng không phải người ngoài, không cần phải quá câu nệ, vì thế Tần Lâm không thèm gói ghém mà tiện tay xách đi.
Trong mắt mẹ con Dương Đại Vỹ, đồ Tần Lâm mang đến toàn hàng rẻ tiền.
Quà đến thăm họ hàng cũng thể hiện tài lực của gia đình, thấy những đồ Tần Lâm tặng, chắc điều kiện nhà bọn họ cũng bình thường thôi.
Dì Hai lúng túng cười: “Ha ha, đều là người nhà cả, chúng tôi không bao giờ khách sáo”.
“Tiểu Lâm này, cháu cũng thật là, mua đồ gì thế”.
Tần Lâm tất nhiên không thèm để ý đến ánh mắt người ngoài, anh nói với dì Hai.
“Đây là một chút tổ yến bạn cháu tặng, vẫn còn hạn sử dụng, dì ăn đi”.
Lý Lệ nghe đến tổ yến thì lập tức thấy hứng thú.
“Tổ yến? Ha ha, mua những đồ quý giá như tổ yến thì phải cẩn thận đó, nếu ăn thì phải ăn loại cao cấp nhất, nếu không thì ăn cũng như không”.
“Rất nhiều nhãn hiệu tổ yến bị làm giả, nói là tổ yến nguyên chất, nhưng thực tế có rất nhiều chất bảo quản trong đó, tôi khuyên bà nên xem kỹ nhãn hiệu”.
“Ví dụ như tổ yến Hồng Long, chắc các người nghe đến rồi nhỉ? Đó là thương hiệu lớn chuyên sản xuất sữa bò”.
“Mặc dù hơi đắt tiền, nhưng hiệu quả tốt, ăn xong da dẻ trở nên rất xinh đẹp”.
Lý Lệ nói chuyện không ngừng một hồi lâu, như kiểu mình hiểu biết lắm, ngoài đồ bà ấy ăn thì những thứ người khác ăn đều là rác cả.
Dì Hai sững sờ, tất nhiên bà ấy biết đến sữa Hồng Long, đó là sữa nổi tiếng nhất nước, thậm chí còn được săn lùng rất nhiều ở nước ngoài.
Thấy đống tổ yến Tần Lâm mang đến có viết chứ tổ yếu Hồng Long trên vỏ hộp.
“Ý? Đây là tổ yến Hồng Long mà?”
Lý Lệ nghe vậy thì lập tức nhíu mày.
“Ừm? Nhà các người có thể ăn tổ yến Hồng Long cơ à?”
Mặc dù lời nói của Lý Lệ có vẻ vô ý, nhưng cũng thể hiện suy nghĩ thật của bà ta, bà ta chỉ khinh thường nhà Đường Mẫn, thấy nhà bọn họ nghèo.
Người như bọn họ làm sao ăn được tổ yến Hồng Long chứ?
Bà ta đi đến trước mặt Tần Lâm, cúi đầu lấy ra một cái chai thủy tinh nhỏ từ trong túi ni lông, liền nhíu mày.
“Cậu hài hước thật đấy, bao bì của tổ yến Hồng Long vô cùng đẹp, cái này của cậu lại đựng trong túi ni lông? Cậu nhặt được ở đâu vậy?”
Tần Lâm nhíu mày, cảm thấy người phụ nữ này hơi tự cao tự đại.
“Là đồ bạn tặng”.
Lý Lệ lạnh lùng hừ một tiếng: “Bạn tặng mà không có cả cái hộp đựng là sao? Phải biết là tổ yến Hồng Long đều được đóng hộp xịn xò có dấu chống hàng giả.
Chỗ tổ yến này đã bị gỡ bỏ hộp, chỉ còn chai tổ yến không, thế chẳng phải là...”.
Lý Lệ không nói hết câu, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng.
Tổ yến Tần Lâm mang đến không có hộp đựng, không có dấu chống hàng giả, rõ ràng chính là hàng giả!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...