Rất nhiều bệnh nhân đều như vậy, sau khi mắc bệnh thường rất dễ cáu gắt với bác sĩ và người nhà.
Bản thân bệnh nhân cũng không thể kiểm soát cảm xúc, Tần Lâm rất hiểu điều này, vì vậy cho dù thái độ của bệnh nhân có tệ đến mức nào, Tần Lâm cũng coi như không có chuyện gì.
Thậm chí, rất nhiều người nhà bệnh nhân bộc phát cảm xúc cũng là điều có thể bỏ qua.
Trong phòng bệnh, có kha khá người đang vây quanh giường bệnh, lúc này một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, đôi lông mày nhíu chặt lại, giống như đang gặp ác mộng.
Một người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh lộ rõ vẻ lo lắng: “Tôn đại sư! Ông khám bệnh đi!”
Đứng bên cạnh giường là một người đàn ông trung niên mặc đạo phục trông có vẻ vô cùng chuyên nghiệp.
“Đừng lo lắng! Để tôi xem nào!”
Tôn đại sư lấy một bát chu sa từ cánh tay của mình ra, chấm ướt ngón cái rồi ấn vào mi tâm của Tề Hồng Long.
Ngay lập tức, một chấm đỏ xuất hiện trên mi tâm của Tề Hồng Long.
Tần Lâm nhíu mày, lắc đầu thở dài: “Vớ vẩn”.
Lúc này vô cùng yên tĩnh nên lời nói của Tần Lâm cực kỳ rõ ràng.
Tôn đại sư nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Hỗn láo! Ai đang nói linh tinh vậy?”
Tôn đại sư quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tần Lâm bằng ánh mắt phẫn nộ, khuôn mặt lộ ra vẻ uy nghiêm của một bậc đại sư.
Bà Tề cũng nhíu mày, nhìn Tần Lâm hỏi.
“Cậu là ai, ai cho cậu vào đây giở thói ngang ngược vậy!”
Điền Gia Ấn vội vàng đứng ra nói.
“Em dâu, đây là Tần đại sư, là anh đưa cậu ấy đến đây”.
Thấy Điền Gia Ấn, vẻ mặt của bà Tề dịu đi đôi chút.
“Anh Điền, anh đến rồi à”.
Điền Gia Ấn gật đầu: “Xem ra lão Tề vẫn vậy à”.
Bà Tề thở dài, khẽ gật đầu.
Từ cuộc nói chuyện của mấy người, Tần Lâm đã hiểu được phần nào.
Tề Hồng Long gần đây thường gặp ác mộng, khác với ác mộng thông thường, lần nào cũng vô cùng kích động, thậm chí còn đập phá mọi thứ xung quanh.
Có lần ông ấy cầm lấy gạt tàn trên đầu giường đánh vào đầu mình phải nhập viện.
Sau đó, bà Tề không dám để đồ trên đầu giường nữa, ngay cả tủ đầu giường cũng bị dỡ bỏ.
Nhưng dù vậy, bệnh mơ thấy ác mộng của Tề Hồng Long vẫn không thay đổi, hai lần nửa đêm thức dậy đập đầu vào tường, thậm chí còn đánh người, nhảy lầu.
Cứ như thể sự giày vò của cơn ác mộng khiến ông ấy đau đớn sống không bằng chết.
Tôn đại sư hỏi: “Bà Tề, bà đã thử cho ông Tề uống thuốc ngủ chưa?”
Bà Tề thở dài: “Tất nhiên là thử rồi, đã thử đủ loại thuốc, thuốc an thần, thuốc ngủ, Melatonin, vân vân.
Những đều vô ích, lão Tề vẫn luôn gặp ác mộng".
Nghe vậy, Tần Lâm đột nhiên hỏi: “Cơn ác mộng của ông Tề có nội dung gì?”
Bà Tề sững sờ giây lát: “Tôi...Tôi cũng không biết cái này”, khi nói ánh mắt bà ấy hơi lảng tránh, chân tay không tự nhiên, rất rõ ràng là đang nói dối.
Tần Lâm thấy hơi kì lạ, cần gì phải nói dối mấy chuyện này chứ? Lẽ nào có bí mật gì không thể nói cho người khác?
Một lúc sau, Tề Hồng Long tỉnh lại, nhìn thấy nhiều người đứng trước mặt, liền biết mình lại vừa phát bệnh, thấy Điền Gia Ấn cũng đến thì yếu ớt nói.
“Lão Điền, anh cũng đến rồi à”.
Điền Gia Ấn gật đầu, chỉ vào Tần Lâm nói.
“Đây là bạn anh – Tần đại sư, Tần đại sư là thần y, anh đặc biệt đưa cậu ấy đến đây để xem bệnh cho cậu".
Tề Hồng Long gật đầu chào hỏi, nhưng trên mặt không có một tia hưng phấn.
“Tôi không phải mắc bệnh cho nên bác sĩ cũng chẳng giúp được gì”.
Tần Lâm nói: “Đây quả thực không phải là chứng bệnh cơ thể, nhưng tôi cũng có chút hiểu biết về phong thủy”.
Nghe Tần Lâm nói vậy, những người khác chưa có phản ứng gì, Tôn đại sư là người đầu tiên nhíu mày.
Tranh mối làm ăn à?
Tôn đại sư đánh giá Tần Lâm một lượt, nói với vẻ mặt đầy khinh thường.
“Còn trẻ tuổi mà đã xem phong thủy cho người ta? Cậu bao nhiêu tuổi mà dám nói năng ngông cuồng như vậy? Cậu có biết chủ tịch Tề có thân phận gì không, cậu biết ăn nói luyên thuyên trước mặt chủ tịch Tề sẽ có hậu quả thế nào không?”
Nghe thấy Tôn đại sư nói vậy, lông mày Tần Lâm liền nhíu lại.
“Tôi còn chưa nói gì mà ông đã bảo tôi nói năng ngông cuồng? Vả lại, tuổi tác và trình độ thì có liên quan gì đến nhau?”
Tôn đại sư trợn mắt: “Hỗn láo! Sao cậu lại nói năng với tiền bối như vậy? Tôi lớn hơn cậu rất nhiều tuổi, cũng coi như là tiền bối của cậu, mà cậu nói chuyện với tôi lại không dùng kính ngữ! Đúng là hỗn láo! Tôi nhiều tuổi hơn cậu, trình độ cao hơn cậu là điều đương nhiên, sao, không phục à?”
Tôn đại sư này mở mồm ra đã hùng hồ dọa người, Tần Lâm thậm chí còn chưa nói gì thì hai người đã đối chọi gay gắt rồi.
Tần Lâm nghe vậy thì bật cười khinh bỉ.
“Tiền bối? Lớn tuổi thì chính là tiền bối à? Tuổi tác quyết định trình độ từ khi nào vậy?”
“Nếu thế thì chắc Vương Bát xem phong thủy lợi hại hơn ông nhiều nhỉ?”
“Nói với ông bằng kính ngữ sao? Ông xứng chắc?”
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nếu Tôn đại sư không mở mồm móc mỉa thì Tần Lâm cũng sẽ không nhắm vào ông ta như vậy, nhưng lão già này nói năng khó nghe như vậy thì đừng trách Tần Lâm không nể mặt ông ta.
“Cậu hỗn láo!”, Tôn đại sư tức giận bừng bừng, không ngờ Tần Lâm lại hỗn láo, nói năng vô lễ với ông ta như vậy, đúng là muốn chết mà!
Thấy hai người tranh cãi, bà Tề vội vàng nói.
“Được rồi, đứng cãi nhau nữa, khám bệnh cho chồng tôi mới là quan trọng nhất".
Tôn đại sư gật đầu, dữ tợn trừng mắt với Tần Lâm rồi tiếp tục nói.
“Bệnh này của ông Tề là do một số thứ không sạch sẽ gây nên.
Hiện trong nhà đã trang trí toàn màu đỏ, đã là trận địa đại hỷ rồi, nhưng vẫn chưa trừ khử sạch sẽ, cần phải xung hỷ”.
Bà Tề sững sờ giây lát: “Xung hỷ? Xung hỷ bằng cách nào?”
Tôn đại sư nói: “Trong nhà có thanh niên nào đến tuổi dựng vợ gả chồng chưa, kết hôn là cách xung hỷ tốt nhất”.
Vẻ mặt bà Tề hơi khó xử: “Chúng tôi có ba cô con gái, đứa lớn và đứa thứ hai đã kết hôn cả rồi, đứa thứ ba năm nay mới mười lăm tuổi...”.
Tôn đại sư nói: “Ở cổ đại...mười năm tuổi cũng đã có thể lấy chồng được rồi, vì an toàn tính mạng của ông Tề, tôi nghĩ có thể thử xem sao!”
Lời vừa dứt, bà Tề và Tề Hồng Long đều rơi vào im lặng.
Chuyện này quả thực có chút khó xử, đứa con mới mười năm tuổi đã gả cho người khác, còn là vì xung hỷ, chuyện này nếu truyền ra ngoài e là sẽ bị người khác chê cười.
Thấy bà Tề do dự, Tôn đại sư nói.
“Bà Tề, bà nghĩ xem, bị người khác cười nhạo hay tính mạng của ông Tề quan trọng hơn?”
Bà Tề thở dài, đã nói vậy rồi thì bà ấy cũng không còn cách nào khác nữa.
“Nếu vậy thì cứ nghe theo Tôn đại sư...”.
“Tào lao, đúng là tào lao”, Tần Lâm ngắt lời.
Nghe xong lời của Tôn đại sư, Tần Lâm đã không chịu nổi nữa.
Chuyện này tào lao quá mức, xung hỷ? Đâu ra cái loại ngu xuẩn này vậy?
Sắc mặt Tần đại sư thay đổi, trừng mắt nhìn Tần Lâm nói.
“Cậu làm gì vậy! Cậu hiểu cái đếch gì mà dám nói tôi tào lao?”
Tần Lâm cười khinh bỉ: “Xung hỷ nữa chứ...
Ông hài hước thật đấy, ông tốt nghiệp từ ngôi trường ngu ngốc nào vậy? Mấy thủ đoạn lừa bịp trên giang hồ là do ông dạy hết đấy à?”
“Cậu...
cậu hỗn láo!”, Tôn đại sư lại nổi giận đùng đùng, nhưng mồm miệng của ông ta không nhanh nhạy lắm nên không biết chửi người khác.
Thấy Tần Lâm tự tin như vậy, bà Tề nhíu mày hỏi.
“Dường như cậu Tần có cao kế khác?”
Tần Lâm liếc nhìn Tề Hồng Long hỏi.
“Cũng chẳng có cao kế gì, nhưng tôi cần biết nội dung giấc mơ của ông Tề”.
Tề Hồng Long nhíu mày, lấp liếm cho qua.
“Tôi cũng không nhớ rõ nữa”.
Tần Lâm hỏi một lần nữa: “Xin hỏi, có liên quan đến trẻ con đúng không".
Sắc mặt bà Tề bỗng chốc thay đổi.
Bà Tề lạnh lùng nói: “Mời cậu ra ngoài, chúng tôi không chào đón cậu!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...