Nói xong, Tần Lâm khử trùng dao theo phương pháp Tây y, sau đó tiến hành phẫu thuật.
Con dao mỏng như lá liễu sắc nhọn rạch xuống chỉ tạo ra một vết thương nhỏ như ngón út.
“Miệng vết thương nhỏ như vậy, có thể cắt bỏ khối u được không?”
Nhìn trên phim chụp X-quang thì khối u của bệnh nhân có vẻ to bằng quả trứng gà, vậy làm thế nào để lấy nó ra với một vết cắt như vậy?
Tần Lâm không giải thích, chỉ lấy túi đựng kim mang theo người ra, sau đó lấy ra cây kim dày và dài nhất bên trong, rồi đâm vào lưỡi dao.
Kim này khác với kim bạc, nó dày và dài hơn, sau khi đâm vào vết thương, thì tay phải Tần Lâm cầm kim bạc, tay trái bấm tay.
Vù!
Tiếng kim bạc ngân lên.
“ Vòi hút”.
Lấy vòi hút đâm sâu vào vết thương, sau đó từ từ hút ra.
Cặn đen dần bị hút ra ngoài.
Mọi người ở đó đều kinh ngạc.
“Đây là... khối u?”
Khối u đã bị Tần Lâm dùng kim bạc đâm vỡ?!
Trong việc phẫu thuật ung thư, cắt bỏ khối u là khó nhất, khối u dính vào nhiều mô và mạch máu, một khi tay run sẽ rất dễ gây chảy máu hoặc khiến khối u di căn, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa, một khi khối u bị vỡ thì việc di căn càng dễ dàng hơn nữa.
Việc sợ nhất ở ung thư chính là di căn, nên hầu như không có ai dám phá vỡ khối u.
Nhưng tay nghề của Tần Lâm thật sự rất vững, dùng kim bạc chọc thủng khối u, rồi dùng vòi hút ra ngoài, như vậy căn bản sẽ không làm tổn hại đến nội tạng của bệnh nhân, huống chi là nguy hiểm đến tính mạng.
Chẳng trách Tần đại sư lại có đủ tự tin để dùng cách chữa trị này.
Thần y, không hổ danh là thần y mà!
Ngược lại, những phương án mạo hiểm của bọn họ đúng là thứ bỏ đi, so với Tần đại sư thì bọn họ chỉ giống như học sinh lớp một mà thôi.
Sau khi hút hết khối u ra, Tần Lâm nói.
“Phần còn lại là khâu vết thương và khử trùng, các người có thể làm được”.
“Vâng vâng!”
Tần Lâm vốn dĩ định để cho Lâm Nguyệt Dao làm công việc này, nhưng không biết tại sao Lâm Nguyệt Dao lại không tới, nên anh đành để cho người khác xử lý.
Tần Lâm bước ra khỏi phòng phẫu thuật, bên ngoài chỉ có Mạnh Văn Cương.
“Tiểu sư huynh, mọi chuyện sao rồi?”
Mặc dù rất có niềm tin vào Tần Lâm, nhưng ông ấy vẫn có chút căng thẳng.
Tần Lâm xoa tay, nói.
“Lão gia không xảy ra chuyện gì đâu, khối u đã được cắt bỏ, lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc để ông ấy điều dưỡng sức khỏe, nhớ chú ý thói quen sinh hoạt hàng ngày, đừng để mắc sai lầm nữa”.
Mạnh Văn Cương vui mừng khôn xiết: “Cám ơn tiểu sư huynh! Sư huynh thật là tuyệt vời!”
Mặc dù biết rằng Tần Lâm tất nhiên sẽ có được chân truyền của sư phụ, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì vẫn hết sức kinh ngạc.
Rõ ràng là mắc phải một căn bệnh tương đương với việc bị ‘tuyên án tử hình’, thế nhưng lại được tiểu sư huynh giải quyết một cách dễ dàng!
Vậy mới là thần y chứ!
“Đừng khách sáo nữa, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nhờ”.
“Tiểu sư huynh sao lại xem như người ngoài rồi, có chuyện gì sư huynh cứ dặn, chỉ cần tôi làm được, tuyệt đối sẽ không nuốt lời”.
“Chuyện là vầy, chú Hai của tôi tên Lâm Vũ đang làm việc trong tập đoàn Mạnh Thị, gần đây tôi nghe nói tập đoàn Mạnh Thị và nhà họ Đường có hợp tác, nên đã đình chỉ công việc của chú Hai”.
Mạnh Văn Cương cau mày: “Có chuyện này ư? Để tôi quay về xem sao, tiểu sư huynh cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ cho sư huynh một lời giải đáp”.
Nhà họ Đường đã bị Tần Lâm đánh đến mức thảm thương, tuy rằng Đường Long Dân vẫn chưa bị Tần Lâm xử lý, nhưng chắc ông ta cũng không tồn tại được bao lâu nữa, vậy mà trong công ty của bọn họ vẫn có người nịnh bợ nhà họ Đường sao? Thật là không muốn sống nữa.
...
Tần Lâm bước ra khỏi bệnh viện liền nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao đứng ở cửa với vẻ mặt u ám.
“Tại sao em lại ở đây?”
Lâm Nguyệt Dao vô cùng tức giận, quát: “Anh hỏi tôi? Tôi còn đang muốn hỏi anh đấy!”
- ----------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...