Y Võ Song Toàn


Tần Lâm cầm chiếc túi xách lên, bên ngoài túi có ký hiệu đặc trưng của LV, hơi khác với túi mua hàng của LV trong nước.


Logo cũng hơi khác với túi mua sắm của LV trong nước.


Có điều trông rất chất lượng, dù sao cũng là người trong ngành sản xuất túi, ngay cả túi mua hàng cũng cao cấp hơn các thương hiệu bình thường khác.


Tần Lâm xách chiếc túi lên, đưa cho Từ Quyên.


"Dì à, dì xem có thích không".


Chiếc túi làm bằng da bò bên trên có viết hai chữ tiếng Anh LV, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ.


Quế Phương sững sờ: "Á? Cậu thực sự mua túi của LV à?"

Sắc mặt Nhị Nha thay đổi, cô ta rất biết nhìn hàng hiệu, đặc biệt là những chiếc túi đắt tiền thì càng am hiểu.


Túi đóng gói của chiếc túi này là thật, túi của cô ta cũng được mua từ nước ngoài, chỉ có cửa tiệm chính hãng ở nước ngoài mới có kiểu đóng gói này.


Hơi khác biệt với kiểu trong nước, người bình thường có thể không nhận ra nhưng người trong ngành thì có thể phân biệt.


Nhị Nha tiến lên hỏi.


"Thực sự anh mua chiếc túi này từ nước ngoài à? Lấy ra cho tôi xem là sản phẩm nào".


Từ Quyên không đợi được mà lấy chiếc túi ra.


Đập vào mắt bà ấy là một chiếc túi lớn, to hơn những chiếc túi LV bình thường rất nhiều, độ dài rộng đều tương đương với túi mua hàng khi đi siêu thị, quai xách cũng dài, có thể đeo có thể xách, trông rất chất lượng.



Rõ ràng là thiết kế theo mẫu túi đi chợ, nhưng món đồ này thực sự rất sang trọng.


Từ Quyên vừa nhìn liền thích, thích đến mức không muốn rời tay.


"Đẹp thật!"

Nhị Nha cười khẩy.


"Túi giả".


Từ Quyên đang vui nghe thấy Nhị Nha nói câu này liền không vui nữa.


"Nhị Nha, cái gì giả cơ, túi tốt thế này cơ mà, không tin cháu sờ thử xem".


Nhị Nha ôm cánh tay, mặt khinh khỉnh lắc đầu.


"Không cần sờ, đây là túi giả, cháu biết tất cả kiểu dáng mẫu mã của túi LV, LV căn bản không hề có kiểu túi này”.


"Cho dù có là đồ giả cao cấp thì cũng phải là đồ giả cao cấp của các mặt hàng hiện có chứ, kiểu này rõ ràng hoàn toàn khác với những mẫu túi LV thông thường, quá lạc loài, mẫu túi này không phải do LV sản xuất".


Tần Lâm nói: "Đây là kiểu mới, tôi bảo bọn họ thiết kế mẫu này".


Nhị Nha cạn lời, liếc mắt, mặt đầy vẻ khinh thường.


"Anh chém gió hay ghê, còn bảo bọn họ thiết kế...
anh nghĩ anh là ai, cổ đông của công ty LV chắc? Anh bảo người ta làm là người ta sẽ làm chắc?"

"Bộ phận thiết kế của công ty Louis Vuiton đứng đầu thế giới, mỗi mẫu túi bọn họ thiết kế đều phải có ý nghĩa và nguyên mẫu riêng, anh nói xem ý nghĩa của chiếc túi là gì? Đi chợ hả? Ha ha ha..."

Tần Lâm nói: "Biết đâu thực sự là đi chợ, có điều bọn họ thiết kế như vậy chủ yếu là do tôi bảo thôi".



Tần Lâm nói xong, Nhị Nha cạn lời.


Đúng là biết chém gió, còn là tôi bảo, anh nghĩ anh là ai? Chủ tịch của Louis Vuitton à?

Nhị Nha cười khẩy: "Dì Từ, cháu khuyên dì đừng đeo cái túi này ra đường, nguyên tắc của cháu là không mua nổi thì đừng đeo, đeo thì đeo hàng thật, dì đeo cái loại hàng giá hàng nhái hàng kém chất lượng này ra đường thì có nghĩa lý gì chứ?"

"Con rể dì cũng biết đùa thật, ai lại mua cho mẹ vợ túi giả bao giờ, anh không mua được thì mua mấy loại rẻ tiền một chút cũng được, cần gì phải ham hư vinh đến vậy”.


Khi Nhị Nha đang đắc ý mỉa mai Tần Lâm, đột nhiên điện thoại reo lên, Nhị Nha mở điện thoại theo bản năng, nhìn thấy một tin nhắn quảng cáo được gửi từ tài khoản offical của Louis Vuitton trên Zalo.


Chính là tin tức quảng cáo về tập đoàn LV.


Nhị Nha rất quan tâm cái này, đương nhiên thường nhận được mấy tin nhắn quảng cáo như này, có điều hôm nay tin nhắn quảng cáo này hơi khác mọi khi, tiêu đề khiến mặt Nhị Nha biến sắc.


"Sản phẩm mới của bộ sưu tập mùa thu, linh cảm của thiết kế bắt nguồn như những bác gái đi chợ ở Hoa Hạ..."

Nhìn thấy tiêu đề, trong lòng Nhị Nha có dự cảm không lành, ấn vào trong xem, mặt mày biến ắc.


Thực sự là cái này?

Sau khi ấn vào nhìn thấy rõ ảnh, là ảnh chụp một người mẫu quốc tế nổi tiếng ở trên đường, tay xách chiếc túi giống hệt cái mà Từ Quyên đang cầm.


Cũng có thể nói, chiếc túi mà Từ Quyên đang cầm là chiếc túi mới nhất của LV!

Mà còn là lấy nó trước khi tài khoản offical của LV đưa ra quảng cáo?

Sắc mặt Nhị Nha vô cùng khó coi: "Dì Từ, dì cho cháu xem chiếc túi".



Nhị Nha cầm lấy chiếc túi, sờ mó một lúc, cẩn thận nhìn khóa kéo, đường kim mũi chỉ, và cả mã chống hàng giả, với kinh nghiệm của cô ấy, nếu như không nhìn mẫu mã thì chiếc túi này chắc chắn là hàng thật.


Hơn nữa cách gia công này hình như còn chi tiết, tỉ mỉ hơn những chiếc túi mà trước kia cô ta từng mua, có thể là do bậc thầy làm ra.


Hiện nay sản phẩm đã được tung ra, Nhị Nha thực sự khó có thể chấp nhận.


Từ Quyên lại có thể lấy được mẫu túi mới nhất sao? Tài khoản offical vừa đưa ra quảng cáo, nói hiện nay còn chưa đưa lên thị trường, khoảng một tháng tới mới đưa lên.


Trong thời gian này, chỉ có nhân viên công ty hoặc là ngôi sao, siêu mẫu nổi tiếng mới có thể lấy được nó để tuyên truyền quảng cáo, còn những người khác thì chắc chắn không thể nào lấy được.


Vậy mà Từ Quyên lại có thể làm được?

Chẳng nhẽ Tần Lâm thực sự là cổ đông của công ty Louis Vuitton sao?

Đánh chết Nhị Nha cũng không tin.


Tần Lâm cười nhạt: "Thế nào, giờ đã tin chưa?"

Nhị Nha nhíu mày, lạnh lùng nói.


"Tin cái gì? Tin anh là cổ đông của công ty LV á? Anh điên à! Nói xong anh biết, tôi là hội viên Bạch Kim của tập đoàn LV, không có chuyện gì là tôi không hỏi thăm được, chiếc túi này của anh mặc dù tôi không biết anh lấy từ đâu ra nhưng tôi khuyên anh, mau sớm trả nó lại, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

Nhị Nha nói mấy lời này khiến Tần Lâm có hơi sững sờ, anh cười khẩy.


"Không khách khí vời tôi? Cô có cách để không khách khí với tôi chắc?"

Nhị Nha lạnh lùng hừ một tiếng: "Được, anh chờ đấy!"

Nói xong, Nhị Nha liền lấy máy ra, gọi số trên trang web chính thức của LV.


Cuộc gọi được chuyển tiếp sang nhân viên chăm sóc khách hàng.


Mấy phút sau, cuối cùng cũng có người bắt máy.


"Xin chào, tôi là...tôi là Lưu Nhị Nha, tôi là khách hàng thẻ Bạch Kim của tập đoàn".



"Xin chào cô, xin cô đợi chút, tôi sẽ giúp cô tra thông tin...
sau khi tra, cô đúng là hội viên Bạch Kim của công ty chúng tôi, Lưu Nhị Nha phải không ạ, xin hỏi cô cần giúp đỡ gì?"

Nhị Nha nói: "Quý công ty mới ra sản phẩm túi đi chợ phải không?"

"Đúng vậy, tài khoản offical của chúng tôi vừa đăng quảng cáo, cảm ơn cô đã quan tâm".


Lưu Nhị Nha tiếp tục nói: "Có phải công ty có một sản phẩm phiên bản giới hạn được đặt làm được gửi về Hoa Hạ không?"

"Không sai, chúng tôi thực sự có một sản phẩm mới được gửi về Hoa Hạ, thông tin của cô đây nhanh nhạy thật".


Nghe thấy nhân viên chăm sóc khách hàng đùa cợt, Lưu Nhị Nha cạn lời.


"Chiếc túi ấy bị người khác trộm rồi!"

Nhân viên chăm sóc khách hàng mặt biến sắc: "Cái gì! Bị trộm rồi! Sao có thể! Thưa cô, túi của chúng tôi được nhân viên phụ trách chuyển đến, không phải là shipper, về mặt lý thuyết mà nói thì không thể nào mất được".


Lưu Nhị Nha lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao lại không thể mấy, chiếc túi của mấy người đang ở trong tay hàng xóm của tôi, mà hàng xóm của tôi trồng dưa hấu, sao nào, chẳng nhẽ chiếc túi phiên bản giới hạn của mấy người từ ngàn dặm xa xôi bay về Hoa Hạ lại được tặng cho một người trồng dưa hấu hả?"

Lưu Nhị Nha nói rất khó nghe, cả nhà Từ Quyên đều nhíu mày.


Có điều lời này rất có sức thuyết phục, nhân viên chăm sóc khách hàng tin thật, giọng điệu liền thay đổi.


"Xin cô chờ chút, tôi phải liên lạc với bên công ty!"

Mấy phút sau, nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: "Xin cô có thể nói địa chỉ của mình không, chúng tôi sẽ đi đến đó, nếu như là thật, chúng tôi sẽ có thưởng cho cô!"

Lưu Nhị Nha sững sờ, nở nụ cười, vui vẻ nói ra địa chỉ của mình.


Vốn chỉ muốn báo cáo bọn họ thôi, không ngờ lại nhận được thưởng.


Giải thưởng của công ty LV mà là một chiếc túi phiên bản giới hạn thì đeo ra đường có mặt mũi lắm đây!

Lưu Nhị Nha càng nghĩ càng vui.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui