Sau hai cú đạp bình bịch, đám người bên trong đều trợn tròn mắt, chưa từng thấy tình huống thế này bao giờ.
Triệu Kiến Hữu đứng ở trong phòng sững sờ không dám ra ngoài, cũng không dám mở cửa, chỉ đứng ở cửa hỏi.
"Ai vậy, ai tìm tôi vậy?"
Báo cầm giấy nợ đặt trước lỗ mắt mèo rồi nói.
"Trả tiền!"
Sắc mặt Triệu Kiến Hữu thay đổi: "Đây...
đây là tiền mà tôi nợ Lão Vương, liên quan gì đến mấy người!"
Báo lạnh lùng hừ một tiếng: "Bây giờ tiền này là này của tao, mày nợ tiền ông đây, ông đây cho mày nửa ngày, mày mà không trả được chỗ tiền này thì đợi chết đi!"
Sắc mặt Triệu Kiến Hữu vô cùng khó coi, không ngờ Lão Vương lại tuyệt tình như vậy!
"Tôi không trả, tôi mượn ai thì trả người ấy, cho dù tôi có trả thì tôi sẽ trả Lão Vương!"
Báo cười khẩy: "Vẫn chưa chịu trả à? Được, mày đợi đấy!"
Mấy phút sau, mấy tên đàn em của Báo xách hai xô máu chó lớn hắt vào cửa.
Một lúc sau, mùi tanh lan ra khắp nơi, trong nhà Triệu Kiến Hữu cũng toàn là mùi này, vô cùng khó ngửi.
Hơn nữa khắp cầu thang đều là máu đỏ, trông vô cùng kinh người.
Báo lạnh lùng nói: "Đây chẳng qua chỉ là cảnh cáo nhỏ cho mày, mày có mấy giờ để xoay tiền, nhanh chút đi!"
Nói xong, Báo đưa người rời đi.
Triệu Kiến Hữu ngồi xổm trong nhà, nhà ba người mặt ai cũng khó coi.
"Lão Triệu, hay là trả tiền cho Lão Vương đi!"
Triệu Kiến Hữu nghiến răng: "Không được! Anh có năng lực mượn được tiền thì dựa vào đâu mà phải trả! Tận năm trăm nghìn lận! Em nỡ trả chắc?"
Vợ và con trai Lão Triệu cũng do dự, năm trăm nghìn bọn họ mượn bao năm nay, bây giờ trả lại thì có hơi không cam lòng.
"Yên tâm đi, bọn họ chỉ dọa thôi, cùng lắm là chúng ta chuyển nhà, bán cái nhà này đi, không ai tìm được chúng ta đâu!"
Triệu Kiến Hữu cũng tính toán rồi, cứ dây dưa thế này để xem ai tốn kém hơn!
Triệu Kiến Hữu nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh nữa, nhẽ nhàng mở cửa thử đi ra ngoài, sau đó đổ mấy xô nước, cả nhà ba người bắt đầu dọn dẹp máu chó trên cầu thang.
Nửa tiếng sau, có hàng xóm đi từ trên xuống, nhìn thấy Triệu Kiến Hữu đang dọn dẹp, lập tức sững sờ.
"Lão Triệu vẫn còn tâm trí để xử lý cái này à? Dưa hấu nhà ông bị người ta đập hết rồi, ông còn không mau đi xem xem!"
Triệu Kiến Hữu sững sờ: "Cái gì cơ!"
Ruộng dưa hấu là tâm huyết của cả nhà ông, chuẩn bị bán rồi, đầu tư biết bao nhiêu tiền của mà đám khốn nạn kia dám động tay động chân vào ruộng dưa hấu?
"Con trai, mau đi thôi!"
Triệu Kiến Hữu xuống tầng, chuẩn bị bảo con trai lái xe đưa ông ta đi.
Kết quả vừa xuống, nhìn thấy chiếc xe Prado của nhà, mặt lập tức sững sờ.
Cửa kính bị đập vỡ vụn, bốn chiếc bánh xe không cánh mà bay, ghế da bên trong đều bị rạch nát, đèn bên ngoài bị đập, toàn xe đâu đâu cũng toàn vết rạch!
"Xe của tôi!"
Con trai Triệu Kiến Hữu kêu thảm thiết, trái tim đau đến mức rỉ máu, đây là xe anh ta phải vay để mua, mới mua được không bao lâu!
Bây giờ bị phá hỏng hoàn toàn, khiến anh ta vô cùng đau lòng.
Đây là chiếc xe duy nhất của anh ta, là thứ quý giá nhất trong nhà.
Triệu Kiến Hữu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Chết tiệt!"
Ba người liền lái máy cày, đi về ruộng dưa hấu.
Lúc này bên trong ruộng dưa hấu, tất cả dưa hấu đều bị đập nát, trông rất tan hoang, đâu đâu cũng là mảnh vụn dưa hấu.
Lão Triệu lập tức ngồi bệt xuống đất, mắt đầy hận ý!
Chiếc xe này cộng thêm mấy mẫu ruộng trồng dưa hấu của ông ta, thiệt hại tổng cộng lên đến hơn một trăm nghìn rồi, tim Lão Triệu như đang nhỏ máu!
Đúng lúc này, có một người thanh niên đi ra từ bên cạnh, tay cầm một miếng dưa hấu, gặm từng miếng một.
Triệu Kiến Hữu nhìn thấy đám anh Báo, sắc mặt vô cùng khó coi, đứng dậy, lùi về sau vài bước.
"Làm gì vậy, mấy người định làm gì vậy!"
Anh Báo cười khẩy: "Làm gì mày không biết chắc? Tiền đâu, có trả không?"
Sắc mặt Triệu Kiến Hữu vô cùng khó coi: "Anh đập xe của tôi, còn đập ruộng dưa hấu của tôi, anh phải đền tiền!"
Anh Báo cười lớn: "Ha ha, đền tiền, tao đền mày thì được thôi, có điều mày phải trả tao năm trăm nghìn trước đã".
Triệu Kiến Hữu nghiến răng, nhìn thấy tình cảnh bây giờ, không trả tiền không được nữa rồi, thủ đoạn của anh Báo tàn độc quá.
Hắt máu chó, đập xe, đập cả ruộng dưa hấu.
Nếu còn tiếp tục đấu với bọn họ thì chắc mạng cũng không còn!
Triệu Kiến Hữu nhắm mắt, rút điện thoại ra, chuyển tiền cho anh Báo.
Thực ra ông ta cũng tiêu một phần trong chỗ năm trăm nghìn rồi, mấy ngày nay ăn uống tiêu sài, đi dạo phố mua quần áo, mua vòng vàng,...
tiêu hết mấy chục nghìn rồi.
Bây giở muốn trả đủ tiền thì phải rút tiền của bản thân ra để trả.
Nhưng Triệu Kiến Hữu cũng đâu còn cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt chuyển năm trăm nghìn cho anh Báo.
Sau khi tiền được chuyển qua, Triệu Kiến Hữu nói.
"Anh Báo, chuyện anh đập xe của tôi..."
Anh Báo cười khẩy: "Bảo tao đền hả? Có điều bây giờ tao không có tiền, thế này đi, mấy ngày nữa mày tìm tao đòi, đến lúc đó tao có rồi thì tao sẽ trả mày".
Sắc mặt Triệu Kiến Hữu thay đổi, vội vàng đến trước mặt anh Báo nói.
"Anh Báo, anh không được lật mặt như vậy, mấy mẫu ruộng dưa hậu của tôi đã trị giá một trăm mấy chục nghìn rồi, phí sửa chữa chiếc xe kia cũng phải một trăm mấy chục nghìn, tổng cộng cũng phải hai ba trăm nghìn!"
Mặt anh Báo lộ vẻ khinh khỉnh: "Ồ, hai ba trăm nghìn cơ à, bây giờ tao không có tiền, đợi đến khi tao có tiền rồi, tao đương nhiên sẽ trả mày, mày yên tâm đi".
Triệu Kiến Hữu hoảng rồi: "Anh Báo, vừa nãy tôi vừa trả anh năm trăm nghìn mà, anh chẳng phải bảo rằng tôi trả anh sau đó anh đền cho tôi sao!"
Anh Báo nói: "Thật à? Tao từng nói vậy sao? Mày có chứng cứ không? Thế này đi, mày có thể tìm đến nhà tao, hất vài xô máu chó trước cửa nhà tao, đập xe tao thử xem sao".
Giọng điệu của anh Báo đầy vẻ uy hiếp.
Mặc dù trước mặt Tần Lâm anh Báo chẳng là cái gì cả, nhưng với dân thường mà nói thì anh Báo cũng là kẻ có máu mặt.
Triệu Kiến Hữu chỉ là dân thường bé nhỏ, nào dám chọc vào anh Báo? Nếu không chẳng phải là muốn chết sao?
Lúc này Triệu Kiến Hữu mới hiểu, tiêu rồi, anh Báo lần này muốn chơi xấu rồi.
Lúc này trong lòng bọn họ hối hận vô cùng, hối hận đến xanh ruột.
...
Sau khi đi về, anh Báo gọi điện thoại cho Tần Lâm.
"Anh Tần, em đòi được tiền rồi, anh thấy chuyển khoản tiện hơn hay tiền mặt tiện hơn?"
Tần Lâm nói: "Không cần đâu, đem tiền chia cho mấy anh em đi, mấy người vất vả rồi".
Anh Báo sững sờ: "Đâu...
đâu có vất vả gì đâu, anh Tần, như thế này thì ngại quá".
Tần Lâm nói: "Không sao, có chút tiền thôi mà".
Anh Báo liên tục cảm ơn, lúc này lại càng kính nể Tần Lâm hơn, anh Tần đúng là quyết đoán quá.
Thường thì khi nhờ ai giúp đỡ, xong chuyện sẽ mời họ bữa cơm, hoặc là đưa cho họ ba năm nghìn là cùng rồi.
Như anh Tần, đưa thẳng năm trăm nghìn đúng là hào phóng.
Sau khi cúp máy, Tần Lâm liền nói với mấy người Vương Ái Dân.
"Chú Vương, chú yên tâm đi, đòi lại được tiền rồi".
Cả nhà Vương Đông Tuyết thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là tiền của Tần Lâm, nếu như không đòi lại thì bọn họ sẽ cảm thấy không thoải mái.
Đòi được tiền rồi, mọi người cũng vui vẻ hơn nhiều.
Từ Quyên lấy điện thoại ra, đột nhiên nói.
"Đông Tuyết, con xem này, hàng xóm lúc trước của chúng ta, Lưu Nhị Nha về nước rồi, con xem con bé còn đăng chiếc túi lên vòng bạn bè, ý của con bé là gì vậy?"
Vương Đông Tuyết nhìn rồi cười nói.
"Đây là khoe túi đó mẹ".
Từ Quyên nhíu mày: "Một chiếc túi thì có gì mà khoe?"
Vương Đông Tuyết nói: "Mẹ không hiểu thôi, đây là túi LV, một chiếc tận hơn một chục nghìn lận, cô ta khoe khoang là chuyện bình thường".
Từ Quyên hít sâu một hơi: "Trời ạ, một chiếc túi tận hơn chục nghìn, đâu ra mà mắc thế!"
- ----------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...