"Đừng sợ, anh đến rồi".
Trần Khả Nhi vừa khóc vừa trèo xuống, Tần Lâm vươn tay ra đỡ, đón được cô ấy một cách nhẹ nhàng.
Sau đó, Trần Khả Nhi lập tức lao vào lòng Tần Lâm, khóc nức nở một lúc lâu như một đứa trẻ, rồi ôm cổ Tần Lâm, vùi đầu vào ngực anh.
"Tốt rồi, không sao đâu, anh đưa em đi nhé".
Trần Khả Nhi đột nhiên nói: "Trong phòng vẫn còn hai người, Vương Ngọc và Linh Linh".
Mặc dù Vương Ngọc có mâu thuẫn với Trần Khả Nhi, nhưng không đến nỗi nhìn thấy người ta gặp nguy hiểm mà không quan tâm, mặc dù Trần Khả Nhi là người tinh quái, tính tình kỳ lạ, nhưng bên trong vẫn là người lương thiện.
Tần Lâm gật đầu: "Đi thôi".
Hai người đi đến cửa phòng, Tần Lâm liền đá văng cánh cửa ra.
Trong phòng có ba người, vẫn may là chưa xảy ra chuyện mà bọn họ không muốn nhìn thấy.
Lúc này Linh Linh đang nằm trên sofa, quần áo xộc xệch, nhưng quần áo vẫn còn trên người.
Còn Vương Khôn thì đang sờ soạng Vương Ngọc, đưa rượu vào miệng cô ta.
Vừa rồi cô ta có dấu hiệu tỉnh rượu nên Vương Khôn định chuốc rượu cô ta thêm chút nữa.
Dù gì thì Trần Khả Nhi đẹp hơn, anh ta cũng không còn tâm trạng nào để thịt hai người này, lát nữa thịt Trần Khả Nhi thì có vẻ hay hơn.
Cho nên mới cố gắng chuốc say hai người này, sau đó nhanh chóng đến nhà vệ sinh lôi Trần Khả Nhi ra.
Vậy mà không ngờ Trần Khả Nhi đã quay trở lại rồi, bên cạnh còn có một người đàn ông, Vương Khôn ngây người, vội lấy bộ đàm ra nói.
"Người đâu, anh Mã đâu?"
Không có ai trả lời lại.
Vương Khôn biết đã có chuyện gì đó rồi, mặc dù nhìn Tần Lâm không phải người cường tráng cho lắm, nhưng ít nhất cũng rắn chắc hơn anh ta.
Nếu có đánh nhau thì Vương Khôn chắc chắn không phải là đối thủ của anh, vì vậy phải trấn tĩnh lại.
Vương Khôn ngồi xuống sofa, vắt chéo hai chân nói.
"Chắc anh biết tôi là ai nhỉ? Người phụ nữ mà tôi thích không có ai chạy thoát được tôi, hơn nữa bọn họ còn cam tâm tình nguyện nữa".
Nói xong, Vương Khôn nhìn Trần Khả Nhi rồi nói.
"Sao thế, không thích tôi sao? Không phải cô là fan của tôi sao?"
Khuôn mặt Trần Khả Nhi vô cùng chán ghét: “Bây giờ tôi không phải là fan của anh nữa rồi, anh đừng làm tôi buồn nôn".
Với cái nhân phẩm của Vương Khôn, Trần Khả Nhi thực sự ghê tởm, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, còn tưởng là thần tượng xuất sắc như thế nào, bây giờ xem ra đều là giả tạo cả.
Đúng là khốn nạn.
Vương Khôn cười khẩy: "Cô làm tôi hứng thú mà còn muốn rời khỏi đây sao? E là không dễ như vậy đâu?"
Tần Lâm cảm thấy nực cười: "Không biết ai cho cho anh sự tự tin vậy, muốn đi cũng không đi được rồi sao?"
Vương Khôn tỏ vẻ chế giễu: "Đúng là không đi được đâu, anh có tin tôi ra ngoài cánh cửa này là có thể tìm được người đánh anh tàn phế không?"
Vương Khôn không nói chơi, anh ta lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, có rất nhiều người ủng hộ, cả giới hắc bạch đạo đều có người quen.
Trần Khả Nhi chẳng qua chỉ là fan bình thường, trong mắt anh ta cô ấy chỉ giống món đồ, muốn chơi lúc nào cũng được, cho dù sự việc có thật sự bại lộ, anh ta chỉ cần đè xuống thì sẽ chẳng còn hậu quả gì cả.
Tần Lâm nghe vậy, khuôn mặt liền lộ ra chút thú vị, lạnh lùng nói.
"Ồ? Vậy sao?"
"Anh có tin không? Không ra khỏi cánh cửa này tôi vẫn có thể đánh anh tàn phế đấy?"
Nói xong, Tần Lâm bước tới, cầm lên một cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh vừa dày vừa nặng trên bàn trà.
Vương Không hơi biến sắc, cắn răng hung dữ nói.
"Thằng nhóc, tôi khuyên anh nên nghĩ kỹ, nếu anh dám đánh tôi, tôi sẽ cho anh! À không, tôi sẽ khiến cả nhà anh chết không toàn thây!"
Lời nói cửa Vương Khôn thực sự chọc giận Tần Lâm.
Chuyện cái chết của nhà họ Tần vốn đã là điều tối kỵ trong lòng anh, tên Vương Khôn này thực sự đã chạm vào họng súng rồi.
"Anh muốn chết à!"
Vừa nói xong, Tần Lâm đã giơ cái gạt tàn lên đập mạnh.
Rắc rắc một tiếng!
Cái gạt tàn đập vào vai Vương Khôn làm vai của anh ta lập tức mất đi cảm giác!
Cơn đau từ bả vai và cổ lan ra toàn thân, Vương Khôn đau đến mức hít một hơi khí lạnh, vội nghiến răng, sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi hột, từng hạt từng hạt rơi xuống đất.
Há miệng nhưng không kêu thành tiếng.
Một lúc sau, cơn đau đã dịu hơn một chút, Vương Khôn che một bên vai, cảm giác như xương khớp đã bị Tần Lâm đập vỡ.
"Khốn nạn! Anh dám đánh tôi, tôi phải đánh anh tàn phế, đánh anh tàn phế!"
Nói xong, Tần Lâm lại đập mạnh một cái nữa, choang!
Lần này đập trúng vào đầu gối của Vương Khôn, Vương Khôn lập tức gào khóc.
Đáng tiếc là, cách âm trong căn phòng này quá tốt.
Vốn thiết kế căn phòng này để dành cho những ngôi sao hoặc người giàu đến đây "vui vẻ", không bị người khác làm phiền, nhưng bây giờ thì hay rồi, Vương Khôn bị người ta đánh cũng chẳng có ai nghe thấy.
Nhìn thấy Vương Khôn có vẻ không phục, Tần Lâm cười lạnh.
"Không phục phải không, đừng nói tôi không cho anh cơ hội, gọi người đến đây đi".
Tần Lâm nói xong, Vương Khôn ngây người ra, có chút không tin vào tai của mình.
"Anh để tôi gọi người sao?"
Tần Lâm nói: "Bảo anh gọi thì gọi nhanh đi, phí lời làm gì?"
"Được! Vậy anh đừng hối hận!"
Nói xong, Vương Khôn cắn răng, cầm bộ đàm lên nói.
"Gọi điện thoại cho anh Báo giúp tôi! Nhanh, bảo anh Báo mang người đến đây!"
Vương Khôn cũng biết trong này không có sóng điện thoại nên dùng luôn bộ đàm để bảo người bên ngoài gọi điện, Vương Khôn đã bị người ta đánh như thế này rồi còn tâm trạng đâu mà giải quyết hòa bình với Tần Lâm chứ.
Chuyện này bắt buộc phải làm ra ngô ra khoai, tìm người đến nhất định chặt một chân của Tần Lâm mới hả dạ.
"Anh cứ đợi đó, anh đợi đó cho tôi!"
Vài phút sau, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, Vương Khôn lấy lại tinh thần, thẳng lưng lên.
"Anh Báo đến rồi, anh Báo đến rồi, hahaha! Anh toang rồi, mấy người toang hết rồi!"
Vương Khôn ngồi phịch xuống đất không đứng lên được, nhưng vẫn rất ngạo mạn, tỏ vẻ hung hăng vênh váo.
Mấy giây sau, cánh cửa bị ai đó đạp văng ra, mấy tên thân hình vạm vỡ bước vào, trong tay cầm gậy, dánh vẻ vô cùng hùng hổ.
"Người đâu rồi? Con mẹ nó ai dám động vào Khôn thiếu gia?"
Nhìn thấy đám người này, khuôn mặt Tần Lâm tỏ vẻ thú vị.
Thì ra là bạn cũ.
Trước đây anh Báo gây phiền phức cho Vương Đông Tuyết, bị Tần Lâm xử lý hai lần, bây giờ đi theo Bùi Lương, cũng biết thân phận thật sự của Tần Lâm rồi.
Còn tưởng Vương Khôn là ngôi sao lớn trong làng giải trí, có thể tiếp xúc với người ở tầng lớp cao hơn, vậy mà tìm tới tìm lui lại tìm đúng anh Báo.
Anh Báo vừa chửi xong thì nhìn thấy Tần Lâm, khuôn mặt lập tức trắng bệch.
Hắn vừa mới uống chút rượu, mặt vẫn còn hơi ửng đỏ, vậy mà lập tức tái mét, tỉnh luôn cả rượu, cảm giác như linh hồn cũng sợ hãi.
"Cậu...cậu Tần?"
Đương nhiên anh Báo biết cậu Tần là ai, bây giờ hắn cũng có uy danh hơn trước đây, càng làm ăn tốt thì hắn càng thấy cậu Tần tài giỏi, không chỉ có Bùi đại ca tôn kính mà Lôi Hồng cũng phải khách khí với anh, hạng người như hắn còn chẳng xứng xách giày cho Tần Lâm nữa là!
Mấy lần trước nếu không phải cậu Tần giơ cao đánh khẽ, thì hắn đã chết từ lâu rồi.
Tần Lâm nở nụ cười.
"Anh Báo, lâu rồi không gặp".
Khóe miệng anh Báo co rút, suýt nữa quỳ xuống.
"Cậu Tần, cậu đừng đùa tôi nữa, tôi không dám để cậu gọi tôi là anh Báo đâu, cậu gọi tôi Báo là được rồi, cậu ở đây..."
Trong tay Tần Lâm vẫn cầm cái gạt tàn, Vương Khôn nằm vất vưởng trên sofa, cảnh tượng này đúng là độc đáo.
Tần Lâm cười nhạt, ném cái gạt tàn cho anh Báo, nói.
"Tôi đánh mệt rồi, các người đánh đi.
Anh Báo lập tức hiểu chuyện: "Vâng!"
Hắn cầm lấy cái gạt tàn, bước về phía Vương Khôn.
Vương Khôn lập tức biến sắc.
"Anh Báo, anh làm gì vậy! Anh Báo, anh cầm tiền của tôi rồi đó!"
- ----------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...