Mấy cô gái xông đến, lập tức tỏ ra nhiệt tình.
Vừa nãy Tần Lâm ở trong xe, mặc dù không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng hình như vừa nãy bọn họ khá thân thiết với Khương Hạo, bây giờ lại đến tiếp cận anh.
"Cũng được, đừng gọi tổng giám đốc Tần, gọi tôi là Lão Tần là được rồi".
Tần Lâm không quen xưng hô tổng giám đốc Tần, nếu như trong y quán Hiên Viên có người gọi anh là tổng giám đốc Tần thì được, chứ ở ngoài, đặc biệt là trước mặt bạn học cũ, vẫn nên không xen thêm mấy lợi ích tạp nham vào, gọi Lão Tần là tốt nhất.
Mấy cô gái nhiệt tình hơn nhiều: "Lão Tần bình dị gần gũi thật ấy, nhiều năm như vậy mà chẳng thay đổi gì cả, càng ngày càng đẹp trai".
"Để tớ ngồi xe Lão Tần đi".
"Tớ cũng muốn ngồi xe Lão Tần, tớ chưa được ngồi q7 bao giờ đâu".
"Chiếc xe này lớn như vậy, mấy người chúng ta cùng ngồi không lo chật".
Nói xong, bốn cô gái đều ngồi lên xe Tần Lâm, điều này khiến Khương Hạo vô cùng ngượng ngùng, vô cùng mất mặt.
Khương Hạo cười ngượng một tiếng: "Cũng được, để tớ dẫn đường".
Khương Hạo một mình quay về xe, lái trước dẫn đường.
Xe của Tần Lâm trở nên rất ồn ào, mấy bạn nữ rôm rả nói chuyện, đầu tiên là bàn tán về chiếc xe này.
"Xe tám chín trăm nghìn tệ đúng là khác hẳn, vừa to vừa thoải mái".
"Đúng vậy, sau này có tiền, tớ cũng mua một chiếc".
"He he, đợi chúng ta có tiền thì đến mùa quýt năm nào chứ, sau này cứ tìm một ông chồng giàu, để chồng mua cho".
Nghe thấy mấy cô nương này rôm rả bàn tán, Tần Lâm cũng không chen lời.
Nói chuyện được một lúc, sau khi mọi người đã quen, có người bắt đầu hỏi.
"Lão Tần à, cậu bây giờ đang làm nghề gì, nhất định là ông chủ lớn phải không?"
Có thể lái xe đắt tiền như vậy, nhất định không phải người bình thường được!
Tần Lâm nói: "Tôi không phải ông chủ lớn gì đâu, tôi làm bác sĩ, tự mở y quán".
Mấy cô gái sững sờ, không ngờ Tần Lâm làm bác sĩ, bây giờ bác sĩ kiếm được nhiều tiền như thế cơ à?
Mọi người tiếp tục nói chuyện, cô gái ngồi phía trên đột nhiên mở ngăn tủ ở ghế phó lái ra.
"Ồ, bên trong còn có kẹo cao su này, tớ ăn một cái được không?"
"Đương nhiên, ăn đi", một chiếc kẹo cao su mà thôi, Tần Lâm cũng không để ý.
Cô gái lấy kẹo cao su ra đưa cho mỗi người một viên.
Sau đó cũng thân thiết mà cho vào miệng Tần Lâm một viên, mặc dù có hơi mập mờ nhưng Tần Lâm cũng không từ chối.
Môi chạm vào ngón tay của cô gái, cảm giác có hơi kỳ.
Khi cô gái đặt lọ kẹo cao su về chỗ cũ, đột nhiên nhìn thấy bằng lái và giấy phép đăng ký xe, cô ta cầm lên lật qua, cười nói.
"Ảnh trên bằng lái của cậu đẹp thật đấy Lão Tần".
"Cho tớ xem, cho tớ xem, Lão Tần vốn đẹp trai, chụp ảnh đương nhiên cũng đẹp trai!"
Tần Lâm bất đắc dĩ cười, cũng không nói gì, mấy cô gái này bắt đầu bàn tán, anh cũng không tiện chen miệng vào.
Sau khi bằng lái được truyền đi một vòng, cô gái bắt đầu mở giấy phép đăng ký xe ra.
Nhìn thấy tên trên giấy phép đăng ký xe, cô gái sững sờ.
"Triệu Văn Minh?"
Không phải tên của Tần Lâm sao?
Cô gái vừa định nói, nghĩ một lúc, vẫn không nói ra, đặt giấy đăng ký xe về chỗ cũ, sau đó lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn vào trong nhóm chat Zalo.
"Xe của Lão Tần chẳng nhẽ là xe thuê?"
Điện thoại mọi người reo lên, không hẹn mà cùng cầm điện thoại lên, nhìn thấy nội dung bên trong, ai ai cũng trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời trầm ngâm, bắt đầu nhắn tin trong nhóm chat.
"Thật hay giả thế? Sao cậu biết?"
"Tớ nhìn thấy giấy đăng ký xe, tên chủ chiếc xe không phải Tần Lâm mà là một người tên là Triệu Văn Minh".
Truyện Kiếm Hiệp
"Á? Xe thuê à...
chẳng nhẽ là để tỏ vẻ giàu có với chúng ta?"
"Đâu phải nhỉ, Khương Hạo chẳng phải từng nói, tình cờ gặp cậu ta ở trên đường, sao cậu ta có thể ngờ được việc sẽ gặp chúng ta chứ?"
"Có thể là thuê để đi làm việc khác, vừa hay lại gặp buổi họp lớp, nên lái để giả giàu".
"Có lý đấy, để tớ thử hỏi xem sao, mấy cậu xem đây".
Sau khi nói xong, cô gái hồi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, cô ta hỏi.
"Lão Tần, xe này đắt đến vậy, thuế VAT chẳng không rẻ đâu nhỉ?"
Lúc trước cô ấy từng nhìn thấy mấy chuyện tương tự ở trên mạng, nếu như bạn muốn biết xe này có phải do anh ta thuê không hoặc mua xe cũ không, chỉ cần hỏi anh ta thuế VAT, lập tức sẽ có câu trả lời.
Tần Lâm sững sờ, liền lắc đầu.
"Cái này tôi cũng không rõ".
Tần Lâm thực sự không rõ, anh còn chưa từng hỏi chiếc xe này có giá bao nhiêu, chỉ biết tầm bảy tám trăm nghìn gì đó.
Quả nhiên!
Mấy cô gái nhìn nhau, mặt lộ vẻ khinh bỉ.
Nếu như thực sự là xe của anh thì anh phải biết thuế VAT của xe chứ, dù sao khi mua xe cũng phải nộp rất nhiều thuế.
Hỏi gì Tần Lâm cũng không biết, rõ ràng là xe thuê!
Mọi người lập tức thất vọng tột cùng với Tần Lâm.
Thế này thì kém cỏi quá rồi, còn phải thuê xe để giả giàu, có cần thiết không vậy?
Vốn cho rằng Tần Lâm mặc dù không còn là đại thiếu gia nữa, nhưng dựa vào thực lực của bản thân để vươn lên, nhưng hiện nay có vẻ như không có chuyện ấy.
Bọn họ đã đề cao Tần Lâm rồi.
Cả chặng đường đi không nói gì, chẳng mấy chốc đã đến khách sạn Hoa Tử Kinh, Tần Lâm đã đến đây mấy lần rồi, đây là sản nghiệp của Mạnh Văn Cương, có điều chỉ là ăn một bữa cơm, anh cũng không phải chủ trì, vậy nên cũng không cần chào hỏi ông ấy làm gì.
Đến phòng riêng đã đặt trước, bên trong có mấy bạn học nam đã ngồi sẵn, nhìn thấy Tần Lâm thì vô cùng kinh ngạc, hỏi thăm nhau vài câu, ôn lại chuyện năm xưa.
Nhìn thấy Tần Lâm ăn mặc bình thường như vậy, ra cửa cũng không có ai tay bắt mặt mừng, cũng không có gái gú bám theo, mọi người đều không khỏi than thở.
Lúc đó Tần Lâm mặc dù suốt ngày quần là áo lượt, nhưng mới có mười mấy tuổi.
Nếu như bây giờ nhà họ Tần còn, cuộc sống của anh nhất định sẽ là xe ngon gái đẹp, hoàn toàn không cùng tầng lớp với bọn họ.
Khương Hạo chọn món xong liền nói.
"Mọi người trật tự đi, Tiểu Phó chắc sắp đến rồi, xem xem Tiểu Phó còn đẹp như xưa không?"
"Ha ha, đó là điều chắc chắn, nghe nói Tiểu Phó bây giờ đã trở thành tổng giám đốc Phó rồi, nhất định phải làm quen một chút".
"Làm quen thôi chứ đừng có ý gì với Tiểu Phó ấy nhé!"
"Sao nào, cậu sợ tớ tranh mất của cậu à? Tiểu Phó bây giờ không thèm nhìn loại quê mùa như chúng ta đâu!"
"Đúng vậy, chắc tiêu chuẩn của Tiểu Phó cao lắm đó..."
Đang nói, ánh mắt của mọi người bỗng hướng về phía Tần Lâm, mặt ai cũng ngại ngùng.
"He he, thôi vậy, không nói cái này nữa".
Khi mọi người đang nói chuyện, cửa phòng riêng bật mở, một cô gái cao ráo, thon thả đeo kính đen đi vào phòng.
Cô ta ăn mặc vô cùng thời thượng, vừa nhìn là biết là người đẹp sống ở thành phố lớn rồi, trông rất sang trọng.
"Xin lỗi mọi người, tớ đến muốn rồi, mọi người...
Tần Lâm? Sao cậu lại đến đây?"
Tiểu Phó đi vào phòng quét ánh mắt nhìn mọi người một lượt, khi nhìn thấy Tần Lâm, cô ta thực sự sợ nảy mình, không ngờ nhiều năm không gặp, lại có thể tìm được anh ở buổi họp lớp!
Khương Hạo đứng dậy nói: "Cũng tình cờ lắm, hôm nay lúc tớ đi lấy xe thì gặp Lão Tần, tớ nghĩ mọi người nhiều năm không gặp thì cũng nên đến tham dự buổi họp lớp, chắc Tiểu Phó không để ý đâu nhỉ?"
Sắc mặt Tiểu Phó có hơi lạnh lùng, có điều chẳng mấy chốc lại nở nụ cười khinh miệt.
"Không để ý, đã đến rồi thì có gì mà để ý, nếu như nói thật lòng thì tớ còn phải cảm ơn cậu ta đấy".
"Nếu như không có Tần đại thiếu gia năm đó thì cũng không có Phó Tiểu Tuyết tớ ngày hôm nay".
Khi Phó Tiểu Tuyết nói, sắc mặt còn vô cùng kiêu ngạo, đầy vẻ đắc ý.
Khương Hạo vội vàng nịnh nọt.
"Đúng vậy, bây giờ Tiểu Phó là tổng giám đốc đại lý khu vực Hoa Nam của mỹ phẩm Tầng Vân mà, như vậy thì đúng là quá lợi hại! Cô ấy thường làm việc ở thành phố lớn ở phương Nam, chẳng mấy khi có cơ hội quay về đây".
Phó Tiểu Tuyết bình tĩnh nói: "Lần này tớ về là để dự cuộc họp với tổng công ty, gặp mặt tổng giám đốc Liễu Thanh Thanh".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...