Sắc mặt Điền Vũ lập tức trở nên khó coi, đương nhiên anh ta đã gọi điện thoại rồi, có điều kết quả không như anh ta hi vọng.
Điền Vũ đứng dậy, cứng đầu nói.
"Bố tôi bảo, hai người là bạn bè, bảo tôi xin lỗi anh, chuyện ngày hôm nay, tôi có lỗi, mong anh Hoa có thể thông cảm".
Thực ra ở trong lòng, Điền Vũ hận không thể quỳ xuống xin lỗi anh Hoa, nhưng dù sao có nhiều bạn bè đang ở đây đến vậy, nhiều người đang nhìn anh ta, đặc biệt là Phúc Nhung Nhung cũng đang ở đây, nếu làm vậy thì mất hết mặt mũi.
Điền Vũ đã tỏ ra hối lỗi rồi, về lý mà nói thì chỉ cần nể mặt bố anh ta một chút thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng Điền Vũ đã đánh giá cao vị thế của bố mình quá rồi, Điền Văn Quảng trước mặt anh Hoa hoàn toàn không có tí gì địa vị, trong mắt anh Hoa, ông ta chỉ là một thương nhân nhỏ mà thôi.
Nghe xong, anh Hoa cười khẩy.
"Thông cảm? Mày tỏ vẻ với tao ấy à, mày nói một câu thông cảm là xong ấy à? Mẹ kiếp, đùa anh Hoa tao vui lắm sao?"
"Mẹ kiếp!"
Nói xong, anh Hoa ném chai bia lên bàn, mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe khắp nơi.
Tất cả mọi người đều sợ giật mình, lùi về sau nửa bước, dựa vào ghế, sắc mặt khó coi.
Sắc mặt Điền Vũ cũng tái nhợt, nhìn chai bia trên tay anh Hoa, hai chân mềm nhũn ra.
"Anh Hoa, tôi sai rồi, chuyện này phải xử lý thế nào đây?"
Anh Hoa cười khẩy: "Tính thế nào? Tao nói cho mày biết, hôm nay mấy người ở đây, có ai tính đấy, ai cũng không chạy được!"
"Dám mắng anh Hoa tao? Còn có con khốn này nữa, hôm nay không ngoan ngoãn lên giường với tao, ông đây giết chết hết bọn mày!"
Phúc Nhung Nhung nhíu mày, sắc mặt khó coi, nói.
"Tôi họ Phúc, Phúc trong nhà họ Phúc, anh đã nghe đến bao giờ chưa?"
Anh Hoa hừ lạnh một tiếng: "Nhà họ Phúc thì sao chứ? Bố mày có đến đây cũng không làm được gì đâu, ít nói vớ vẩn đi, ngoan ngoãn chút đi!"
Tần Lâm nhíu mày, từ nãy đến giờ anh không nói gì, Điền Vũ tự làm tự chịu, nhưng còn Phúc Nhung Nhung thì Tần Lâm vẫn cần bảo vệ.
Dù sao trước khi đi ra ngoài, Phúc Hiểu Phong đã nói rồi, một mình Phúc Nhung Nhung đi ra ngoài ông ta không yên tâm, bảo Tần Lâm đi theo để chăm sóc.
Mặc dù Phúc Hiểu Phong khách khí thôi nhưng Tần Lâm cũng cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.
Nhìn thấy anh Hoa đi về phía Phúc Nhung Nhung, Tần Lâm từ từ đứng dậy.
"Người khác thì tùy, nhưng cô ấy thì không được động đến".
Tần Lâm đứng lên ra mặt, đây là điều tất cả mọi người không ngờ đến.
Ở đây có nhiều thiếu gia nhà giàu như thế, ngay cả Điền Vũ và Phúc Nhung Nhung còn không làm được gì, những người khác đương nhiên càng không dám, còn Tần Lâm này thì làm được gì chứ?
Phúc Nhung Nhung nhíu mày, vội vàng kéo Tần Lâm lại, nói nhỏ với anh.
"Anh làm gì vậy! Anh điên rồi à, anh biết mình là ai không đấy! Anh thì có bản lĩnh gì chứ, anh mau ngồi xuống đi!"
Phúc Nhung Nhung nói xong, Điền Vũ cũng không vui, hung ác lườm Tần Lâm.
"Tên nhãi ra vẻ cái gì, anh nghĩ anh là ai! Anh dám nói chuyện với anh Hoa như thế, anh muốn chết à!"
Những bạn học khác cũng không vui, rõ ràng đều đang xin lỗi anh Hoa, tên nhãi này lại đứng dậy ra vẻ với anh Hoa, muốn làm liên lụy đến bọn họ à!
"Anh nghĩ mình còn là đại thiếu gia nhà họ Tần à? Anh chẳng qua chỉ là người thường, ở đây giả bộ cái gì, mau xin lỗi anh Hoa đi!"
"Không sai, nếu không thì Phúc Nhung Nhung, cậu đâu còn tư cách ngồi cùng bọn tớ, mau quỳ xuống trước anh Hoa đi!"
"Cậu đắc tội anh Hoa thì cậu tự đi mà xin lỗi, anh Hoa, chúng tôi không quen thân cô ta, chẳng hề quen biết luôn, chúng tôi chỉ là người bình thường, không liên quan gì đến bọn họ!"
"Đúng vậy anh Hoa, anh đừng ghi thù bọn tôi, tên nhãi kia tự làm tự chịu!"
"..."
Điền Vũ vừa nãy đắc tội anh Hoa như vậy, cũng không ai nói giúp một câu, Tần Lâm chỉ đứng dậy nói giúp Phúc Nhung Nhung một câu mà bị nhiều người trách như vậy, đây đúng là khoảng cách của thân phận mà.
Anh Hoa đánh giá Tần Lâm một lượt, cười khẩy nói.
"Tao không được động vào cô ta? Tao muốn thử xem, nếu như tao cứ động vào cô ta thì sao!"
Tần Lâm giơ tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh Hoa nói.
"Nếu cứ cố động vào cô ấy, thì người bị thương sẽ là anh".
"Láo toét!", không đợi anh Hoa nói gì, Điền Vũ đã đứng dậy, chỉ vào mũi Tần Lâm mà mắng: "Thằng nhãi, mau ngồi xuống cho tôi, đừng ra vẻ với anh Hoa nữa! Anh thì có thân phận gì chứ, anh biết anh Hoa là ai không?"
Cảnh này như một màn kịch vậy, lúc trước người đắc tội anh Hoa là Điền Vũ, kết quả bây giờ Tần Lâm đứng lên giúp đỡ bọn họ, Điền Vũ lại mắng Tần Lâm.
Dáng vẻ nịnh nọt đó đúng là chẳng khác gì một con chó pug.
Tần Lâm cười khẩy nhìn anh ta, khinh thường cười nhạo một tiếng.
"Anh còn chẳng bằng một con chó".
Sau khi Tần Lâm nói xong, Điền Vũ lập tức nổi giận.
"Láo toét! Mày dám mắng tao? Mày có gan thì nói lại lần nữa!"
Điền Vũ thực sự không ngờ, Tần Lâm dám mắng anh ta, một tên khốn mà dám nhục mạ anh ta!
Tần Lâm cười khẩy nói: "Cút".
Điền Vũ trợn mắt: "Mày muốn chết!"
Nói xong Điền Vũ tát Tần Lâm một cái.
Anh Hoa đứng bên cạnh không ra tay, kết quả Điền Vũ lại ra tay trước.
Điền Vũ này đúng là khiến gã mở rộng tầm mắt, đám người đứng hóng drama cũng trợn tròn mắt, sao tên kia lại ra tay với người của mình trước vậy?
Tuy nhiên tay Điền Vũ còn chưa kịp tiếp xúc với mặt Tần Lâm thì Tần Lâm đã lật tay vả cho anh ta một cái.
Bốp!
Một âm thanh giòn tan vang lên!
Cái tát của Tần Lâm rơi thẳng lên mặt Điền Vũ, khiến Điền Vũ lập tức bay ra, ngã trên mặt đất.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không ngờ Tần Lâm lại ác độc đến vậy, dám tát Điền Vũ bay văng ra!
Điền Vũ ngã trên đất, mặt mày khó coi, đứng dậy chỉ vào Tần Lâm, nhưng mãi chẳng nói được câu nào.
"Mày...mày..."
Anh Hoa thấy cảnh này, mặt mày khinh thường, lạnh lùng nói.
"Thôi bọn mày bớt diễn trò đi, diễn gì mà diễn? Ông đây còn chưa ra tay, bọn mày ra tay trước làm gì?"
"Nào, nếu đã thích động tay động chân đến vậy thì tao liền lấy một đứa ra để khai đao!"
Nói xong, anh Hoa lấy một chai bia, chỉ vào đám người ở đây, chai bia quét qua, ai ai cũng sợ đến run cầm cập, mặc dù bọn họ đều là phú nhị đại nhưng chưa từng phải trải qua chuyện này, ai cũng sợ bị đánh gãy tay gãy chân hoặc là bị hủy dung.
Anh Hoa đột nhiên dừng lại, chỉ vào Phúc Nhung Nhung đang ngồi chính giữa, cười khẩy một tiếng.
"Vừa nãy là mày mắng tao nên tao bắt đầu từ mày vậy!"
Tay anh Hoa cầm chặt chai rượu, đi đến phía Phúc Nhung Nhung.
Tần Lâm đột nhiên đứng dậy, chặn anh Hoa lại, nói.
"Tôi đã nói rồi, anh động vào ai cũng được, chỉ có cô ấy là không".
Anh Hoa trợn mắt: "Mày muốn chết à, thế tao bắt đầu từ mày trước vậy!"
Nói xong, anh Hoa liền dùng chai bia đập vào đầu Tần Lâm.
Nhịn anh lâu rồi mà gã chưa ra tay, thấy anh thật thà biết điều trông như tên ngu vậy.
Kết quả không ngờ anh lại liên tục ra mặt, nếu đã vậy thì cứ ra tay với anh trước vậy!
Tuy nhiên chai bia còn chưa đập xuống, âm thanh chai bia đập vào đầu trong tưởng tượng không có phát ra.
Vèo một tiếng, một bóng người vòng ra sau.
Một giây kế tiếp.
Tần Lâm đã xuất hiện sau lưng anh Hoa.
Anh Hoa chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, chai bia bị cướp đi, cả người mất đi trọng tâm, nghiêng về phía trước.
Tần Lâm ở đằng sau đạp một cái.
Bốp!
Anh Hoa lập tức ngã lên bàn trà đầy mảnh vỡ.
Bộp!
Bàn trà thủy tinh lập tức bị đập vỡ vụn!
"Anh Hoa!"
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không ngờ Tần Lâm lại dám ra tay với anh Hoa!
Đúng là muốn chết mà!
Tất cả mọi người đều xông lên, bao vây lấy anh!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...