Tần Lâm gật đầu, đây cũng là quy trình bình thường của bệnh viên, nếu là bệnh viện khác, phỏng chừng còn không dám dùng thuốc của Tần Lâm.
Tần Lâm tìm giấy và bút, bắt đầu viết đơn thuốc, xong rồi đưa cho Lý Trung Chính.
Đơn thuốc này khá đặc biệt, nhìn không giống với những đơn thuốc thông thường, ngay cả Lý Trung Chính cũng không nhận ra.
Nhưng nếu là do chính tay Tần đại sư viết ra, thì chắc không có vấn đề gì.
Sau một buổi chiều, tất cả các bệnh nhân đã uống thuốc và truyền nước muối.
Mỗi bệnh nhân, Tần Lâm đều đích thân bắt mạch và xác nhận tình trạng của họ giống với Tô Văn Kỳ, rồi mới cho uống thuốc.
Thấy tất cả bệnh nhân đều đã uống thuốc, Tô Văn Kỳ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người ngồi trong phòng làm việc của viện trưởng một lúc, Tô Văn Kỳ lấy điện thoại ra và mở lên.
Tiếng tinh tinh từ các loại tin nhắn điện thoại, Zalo truyền đến.
Đa số là từ môi giới, đồng nghiệp và nhân viên công ty, ngoài ra còn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Nhìn thấy một số gọi đến mấy chục lần, Tô Văn Kỳ nhíu mày.
“Sao vậy?”, Tần Lâm hỏi.
“Không có gì, một người bạn trước kia gọi cho tôi rất nhiều cuộc, không biết muốn làm gì”.
Nhìn vẻ mặt của Tô Văn Kỳ, người bạn này chắc chắn không phải là người bạn bình thường.
Ngôn Tình Sủng
Ngay khi Tô Văn Kỳ đang nhíu mày, số máy này lại gọi đến.
“Alo?”, Tô Văn Kỳ miễn cưỡng nhận điện thoại.
“Văn Kỳ, là anh đây, anh nghe nói em xảy ra chuyện, anh có thể giúp được em, hiện giờ bệnh nhân đang ở đâu?”
“Ở bệnh viên Nhân dân Đông Hải”.
“Được, mười phút nữa anh sẽ đến nơi”.
“Này...Anh đừng...”, Tô Văn Kỳ vốn định bảo anh ta đừng đến, nhưng còn chưa kịp nói thì đối phương đã cúp máy rồi.
Tô Văn Kỳ bất lực lắc đầu, lông mày cau lại.
Tần Lâm hỏi: “Ai vậy?”
Tô Văn Kỳ thở dài giải thích: “Anh ta tên là Trịnh Cương, trước đây từng theo đuổi tôi”.
“Bạn trai cũ?”
“Cũng không hẳn, lúc trước anh ta theo đuổi tôi, tôi cũng khá có cảm tình với anh ta, sau đó gia đình anh ta biết tôi là ngôi sao hạng ba thì liền bắt anh ta cắt đứt quan hệ với tôi”.
“Gia đình bọn họ cũng được coi là hào môn, rất có thành kiến với các sao nữ trong giới giải trí”.
Đúng là như vậy, năm đó khi Trịnh Cương theo đuổi Tô Văn Kỳ, cô mới chỉ là ca sĩ hạng ba, rất nhiều người chưa từng nghe đến đên cô.
Trong mắt đám người nhà giàu kia, cô chẳng khác gì mấy cô người mẫu ảnh.
Lúc đó, bố mẹ Trịnh Cương phản đối rất kịch liệt, Trịnh Cương cũng không còn cách nào, chỉ đành bỏ cuộc.
Thực ra, chuyện này đã đả kích khá nặng nề vào lòng Tô Văn Kỳ, mặc dù cô vẫn chưa đồng ý, hai người họ cũng chưa chính thức xác định quan hệ, nhưng dù vậy, cô vẫn có cảm giác bị người ta ghét bỏ.
Sau này.
Tô Văn Kỳ gây tiếng vang lớn và trở thành ngôi sao hạng A, thiên hậu châu Á, giá trị con người lập tức thay đổi, rất nhiều gia đình giàu có muốn lấy đại minh tinh này về làm vợ.
Trịnh Cương cũng từng liên lạc bới cô, nhưng bị Tô Văn Kỳ từ chối.
Vốn dĩ ngay từ đầu cô đã không yêu đương với Trịnh Cương, cho dù bố mẹ anh ta không ngăn cản thì Tô Văn Kỳ cũng chưa chắc sẽ đồng ý.
Nhưng không ngờ Trịnh Cương lại liên lạc với cô để giúp đỡ vào lúc này.
“Tên Trịnh Cương này cũng là bác sĩ Đông y, chút nữa anh ta sẽ đến đây, không chừng cũng có thể giúp ích, hơn nữa, bố Trịnh Cương là hội trưởng hiệp hội Y học tỉnh Hán Đông”.
Tần Lâm gật đâu, cũng chẳng thấy làm sao, anh không hứng thú lắm với mấy thể loại hiệp hội Y học này, tổ chức bác sĩ chân chính chỉ có bệnh viện, mấy thể loại chỉ bàn bạc chữa bệnh trên sách vở, không có bệnh nhân quả thực vô vị.
Mấy phút sau, một người đàn ông mặc vest đeo kính lịch lãm bước nhanh đến.
“Văn Kỳ, anh đến rồi”.
Người đến chính là Trịnh Cương, anh ta ăn mặc rất lịch sự, trông có vẻ như là một bác sĩ nổi tiếng.
Tô Văn Kỳ gật đầu, chào hỏi vài câu, cả hai đã nhiều năm không gặp, giờ gặp lại thấy Tô Văn Kỳ vẫn xinh đẹp như vậy, trong lòng anh ta lại dâng lên cảm xúc năm nào.
Trịnh Cương nhìn cô với ánh mắt dạt dào cảm xúc hỏi.
“Văn Kỳ, nhiều năm không gặp, nhưng tình cảm của anh dành cho em vẫn vẹn nguyên như vậy”.
Tô Văn Kỳ nhíu mày, vốn tưởng rằng Trịnh Cương đến đây có lòng tốt định giúp đỡ, nhưng không ngờ khi gặp mặt lại nói đến chủ đề này.
Tô Văn Kỳ lùi lại mấy bước, khoác lấy cảnh tay Tần Lâm nói.
“Trịnh Cương, tôi đã có bạn trai rồi”.
Trịnh Cương nhíu mày, săc mặt bỗng chốc thay đổi, nhìn Tần Lâm với ánh mắt tràn đầy thù địch.
Sau đó, Trịnh Cương xiết chặt nắm đấm, hỏi Tần Lâm với gương mặt hung ác.
“Anh là ai?”
Lý Trung Chính thấy Trịnh Cương không có ý tốt liền vội vàng giới thiệu,
“Đây là Tần Lâm, là chuyên gia đặc biệt của bệnh viện chúng tôi”.
Trịnh Cương nhíu mày, tỏ ra khinh thường: “Chuyên gia đặc biệt à, cũng chỉ là cái danh mà thôi, tình trạng của bệnh nhân hiện tại thế nào rồi, tôi đến giải quyết vấn đề giúp Tô Văn Kỳ”.
Vừa rồi Tô Văn Kỳ khoác tay Tần Lâm, quả thực khiến Trịnh Cương xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Vội vàng hỏi để chữa ngượng.
Lý Trung Chính nói: “Bác sĩ Tần đã chữa trị rồi, xin hỏi cậu là...”.
Lý Trung Chính cũng rất tò mò, người trẻ tuổi trông rất có phong thái, không biết là nhân vật lớn nào.
Trịnh Cương lấy điện thoại ra, tìm một bản lý lịch điện tử, vênh váo tự đắc đưa cho ông ấy.
“Tôi tên là Trịnh Cương, phó viện trưởng bệnh viện Trung ương thủ đô, chuyên gia khoa da liễu thủ đô.”
“Bố tôi là Trịnh Hiểu Long”.
Hai mắt Lý Trung Chính lập tức lóe sáng, chàng trai này quả thật là một nhân vật lớn.
Phó viện trưởng bệnh viện Trung ương thủ đô, đó là bệnh viện hàng đầu cả nước.
Đây là thủ đô của Hoa Hạ, là quy tụ các nhân tài, hầu như tất cả các bác sĩ hàng đầu của đất nước đều tập trung ở đó.
Trịnh Cương còn trẻ như vậy đã trở thành phó viện trưởng bệnh viện Trung Ương, mặc dù ít nhiều cũng có mối quan hệ của bố anh ta, nhưng kỹ thuật chuyên môn của bản thân anh ta chắc chắn cũng rất tốt.
Vả lại, không ngờ Trịnh Cương lại là con trai của hội trưởng Trịnh, hội trưởng Trịnh là hội trưởng hiệp hội Y học tỉnh Hán Đông, được coi là người có y thuật cao nhất tỉnh Hán Đông, gia đình truyền thống Đông y có thể sản sinh ra một nhân tài như này cũng không có gì kỳ lạ.
Trịnh Cương nói: “Tôi vốn là bác sĩ Đông y, sau khi vào bệnh viện mới bắt đầu tập trung vào khoa da liễu, vì thể mới có thể chuyên gia, phó viện trưởng trong vài năm ngắn ngủi”.
“Bản chất Đông y vốn toàn diện, một khi có chuyên môn về ngoại khoa thì sẽ càng lợi hại hơn, cho nên vừa nghe nói chỗ các ông xảy ra chuyện này thì tôi liền đến đây luôn”.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất kính nể Trịnh Cương, Trịnh Cương quả thật rất tài giỏi, còn trẻ tuổi mà đã có sự nghiệp thành đạt, lại là con cháu nhà nòi, chắn chắc được tôi luyện từ nhỏ, y thuật cực kỳ cao minh.
Tô Văn Kỳ nói: “Cảm ơn, nhưng Tần Lâm đã cho bọn họ uống thuốc rồi, hiện giờ bệnh nhân đều đang nghỉ ngơi”.
Trịnh Cương nhíu mày: “Bệnh tình nghiêm trọng như vậy, sao có thể tùy tiện tìm một người kê thuốc chứ? Dẫn tôi đi xem!”
Trịnh Cương vốn dĩ rất coi thường Tần Lâm, cộng thêm mối quan hệ cạnh tranh hiện tại, tất nhiên muốn hạ thấp anh.
Bản thân Tần Lâm cũng là chuyên gia đặc biệt, nhưng qua miệng Trịnh Cương lại trở thành ‘tùy tiện tìm một người’.
Lý Trung Chính rất khó xử, nhưng muốn xem tình hình bệnh nhân chắc không vấn đề gì, liền dẫn Trịnh Cương đến phòng bệnh.
Vừa đến phòng bệnh thì thấy tất cả bệnh nhân đều đang yếu ớt nằm trên giường, truyền nước muối sinh lý.
Trịnh Cương tiến lên trước liếc mắt nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán bệnh nhân, chăn gối cũng đã vô cùng ẩm ướt liền nhíu mày.
“Bệnh nhân đã uống thuốc gì vậy? Cho tôi xem đơn thuốc?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...