Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Liễu Thanh Thanh cũng không nghĩ nhiều, bèn nói với Tần Lâm.
“Lát nữa có thể bạn thân em cũng sẽ đến, vừa hay có thể giới thiệu cho hai người biết nhau luôn”.
Tần Lâm gật đầu, cũng không quan tâm lắm, dù sao bây giờ đang là quan hệ yêu đương, giới thiệu bạn bè cho nhau cũng là chuyện bình thường.
Chỉ tiếc là Tần Lâm không có bạn bè thân thiết nào, chỉ có các anh chị em gái coi như người nhà mà thôi.
Cả hai đi đến nhà hàng, gọi món, sau đó ăn uống bình thường.
Mặc dù Liễu Thanh Thanh là người nổi tiếng, nhưng dù sao cũng khác kiểu nổi tiếng của minh tinh, cho dù có đi trên đường cũng không có mấy người nhận ra.
Hơn nữa, cho dù có nhận ra thì cũng không dám chào hỏi một cách dễ dàng, đó là người giàu nhất cả nước đấy, lỡ không cẩn thận chọc giận người ta thì coi như xong đời.
Ngồi một hồi, Liễu Thanh Thanh mới gửi định vị cho Lưu Hoa Hoa, mười phút sau.
Một nam một nữ đẩy cửa bước vào, Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu lên, đột nhiên cau mày lại.
Người tới đúng là Lưu Hoa Hoa, nhưng người bên cạnh Lưu Hoa Hoa lại là Giang Lương!
“Lưu Hoa Hoa!”.
ngôn tình hay
Liễu Thanh Thanh trừng mắt, có chút tức giận.
Lưu Hoa Hoa nhanh chóng nói: “Thanh Thanh, cậu hiểu lầm rồi, không phải tớ tố cáo đâu, tớ tình cờ gặp phải Giang Lương ở bên ngoài, anh ấy lại muốn cùng tớ đến đây, tớ cũng không còn cách nào khác!”
Liễu Thanh Thanh trợn mắt tức giận, cô tin cái quỷ này mới lạ đó, vừa rồi Lưu Hoa Hoa vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho cô, chắc chắn là để giở trò này.
Cô không ngờ Giang Lương lại có thể liên lạc với Lưu Hoa Hoa, vậy nên cô cũng không cần nghĩ nhiều, nên mới trực tiếp nói.
Giang Lương này thật đúng là tốn không ít công sức mà.
Lưu Hoa Hoa đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tần Lâm rồi nói.
“Vị này là ai thế, cậu không giới thiệu cho tớ sao?”
Một bàn có bốn chỗ, Tần Lâm và Liễu Thanh Thanh ngồi đối diện nhau, Lưu Hoa Hoa ngồi cạnh Tần Lâm, đương nhiên vị trí còn lại bên cạnh Liễu Thanh Thanh đành để Giang Lương ngồi rồi.
Giang Lương cao gầy, đeo mắt kính, trông rất hiền lành.
Sau khi ngồi xuống cạnh Liễu Thanh Thanh, cô chợt cau mày, sau đó nhích ghế sang một bên để giữ khoảng cách với anh ta.
“Đây là bạn trai của tớ, Tần Lâm”.
Lưu Hoa Hoa nhướng mày với vẻ thích thú.
“Cậu có bạn trai khi nào thế, tại sao tớ lại không biết? Hơn nữa xem ra cũng rất bình thường, chắc không phải là nhân viên đấy chứ?”
Liễu Thanh Thanh có chút tức giận, nhưng cũng đành bất lực.
“Nhân viên cái gì chứ, đây là bạn trai tớ, Tần Lâm, đây là Lưu Hoa Hoa, bạn thân của em”.
Lưu Hoa Hoa bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ bông đùa.
“Được rồi Thanh Thanh, đừng giả vờ nữa, tớ biết là cậu cố ý tìm một người tạm bợ để chọc giận Giang Lương đúng không? Được rồi, người anh em, anh mau đi đi, để cho ba người chúng tôi nói chuyện, vai diễn của anh đến đây là xong rồi”.
Tần Lâm cau mày: “Lúc nãy Liễu Thanh Thanh đã nói rồi, tôi là bạn trai của cô ấy, cô nghe không hiểu sao?”
Lưu Hoa Hoa nhíu mày: “Anh xong chưa, đừng có diễn nữa, nói trả anh tiền thì sẽ đưa, còn diễn nhập tâm như vậy làm gì, cũng biết diễn ghê đấy, anh là loại cóc ghẻ gì chứ, cũng có thể xứng với Liễu Thanh Thanh sao?”
Liễu Thanh Thanh cau mày: “Lưu Hoa Hoa, cậu đừng nói như vậy, đây thực sự là bạn trai của tớ”.
Lưu Hoa Hoa không nói nên lời: “Sao lại có thể được, cậu đừng lừa tớ nữa, tớ còn không hiểu cậu sao, nếu như cậu muốn có bạn trai thì sao tớ lại không biết được chứ?”
Giang Lương ngồi một hồi lâu cũng không thể nào nghe nổi nữa.
“Đúng vậy Thanh Thanh, em hà tất gì phải nói dối anh chứ, giữa chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ được mà, anh sẽ không quấy rầy em đâu, em yên tâm, không cần phải tìm một người qua đường để lừa anh đâu, làm sao hai người có thể là một cặp được chứ?”, “Tôi...”
Liễu Thanh Thanh cạn lời, còn không thể giải thích rõ ràng được ư, hai người này bị bệnh gì thế.
Ngay lúc Liễu Thanh Thanh không nói nên lời, Tần Lâm đột nhiên đứng lên.
Sau khi đứng dậy, anh đưa một tay ra, choàng qua gáy Liễu Thanh Thanh, nhẹ nhàng kéo lại gần.
Hai người đụng chạm da thịt, Tần Lâm đặt một nụ hôn lên môi Liễu Thanh Thanh.
Đột nhiên, thời gian như bị dừng lại.
Sắc mặt Liễu Thanh Thanh ửng hồng, nắm tay siết chặt đến mức tê dại, nhưng cô không hề giãy giụa, mà rất ngoan ngoãn ở trong vòng tay Tần Lâm.
Lưu Hoa Hoa và Giang Lương đều trợn tròn mắt, cho dù có giải thích như thế nào thì cũng không thể nào bằng được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Không phải nói là giả sao, bây giờ còn giả hay không đây?
Cũng đã hôn rồi, còn giả được nữa sao?
Sắc mặt Giang Lương trở nên vô cùng khó coi, anh ta siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mình yêu đang hôn người khác, loại ảnh hưởng thị giác này thực sự khiến anh ta đau đớn đến tột cùng.
Vài giây sau, cả hai mới tách ra.
Liễu Thanh Thanh thở hổn hển, hình như vừa nãy cô căng thẳng đến mức quên mất hô hấp, hai mắt vẫn mờ mịt, còn chưa kịp định thần lại.
Sau vài lần hít thở sâu, hai người liền ngồi xuống, Liễu Thanh Thanh lại trở về với phong cách nữ chủ tịch bá đạo, bèn nói.
“Lần này tin rồi chứ, đây là bạn trai của tôi, Tần Lâm”.
Sắc mặt Giang Lương sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi.
“Thanh Thanh! Tại sao, tại sao em không đợi anh quay về!”
Liễu Thanh Thanh không nói nên lời: “Tôi đợi anh? Anh là ai mà tôi phải đợi?”
Giang Lương bày ra vẻ vô tội: “Thanh Thanh, em biết không, từ khi gặp em hồi cấp ba, sau đó anh liền lập tức quay về học tập, anh thề, anh nhất định sẽ tìm cách tốt nhất để chữa trị cho em!”
“Anh chăm chỉ học tập, đi du học, học trường Y ở nước ngoài, anh đã nghiên cứu nhiều năm, vất vả vì em như vậy, kết quả em lại ở bên người khác ư?”
“Em không thấy có lỗi với anh sao?”
Giang Lương càng nói càng tủi thân, suýt chút nữa đã khóc, như thể đã phải chịu đựng rất nhiều.
Liễu Thanh Thanh cũng từng trải qua không ít gió to sóng lớn, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người không biết xấu hổ như Giang Lương.
Hồi cấp ba, khi nhìn thấy Liễu Thanh Thanh liền quay đầu bỏ chạy, rõ ràng anh ta đã bị mụn trên mặt cô dọa cho sợ chết khiếp.
Nhưng hiện tại thì sao, anh ta lại nói rằng quay về chăm chỉ học tập?
Lý do này cũng quá gượng gạo rồi đó?
Hơn nữa, Giang Lương còn nói học y ở nước ngoài là vì cô sao, thật nực cười, nhiều năm như vậy còn chư từng liên lạc với nhau, nhưng anh ta lại dám nói là vì cô?
“Giang Lương, anh đừng có nói đến lương tâm, bao nhiêu năm qua anh có từng liên lạc với tôi không? Có phải là anh nhìn thấy ảnh của tôi, thấy tôi bây giờ đã tốt hơn, lại còn trở thành người giàu nhất cả nước nên mới quay về đúng không?”
Giang Lương giơ ba ngón tay lên, chân thành nói.
“Thanh Thanh, anh thề, anh thực sự là vì em, bao năm qua anh không liên lạc với em là vì anh quá bận rộn vào việc học của mình, thứ hai là vì chưa học xong nên mới không có mặt mũi quay về gặp em, anh thật sự xin lỗi”.
Nhìn thấy bộ dạng đạo đức giả của Giang Lương, Liễu Thanh Thanh liền cười khẩy.
“Vậy bây giờ anh học xong rồi sao? Quay về chữa bệnh cho tôi à?”
Sắc mặt Giang Lương trở nên hơi ngượng ngùng: “Chẳng phải em đã chữa khỏi rồi sao, căn bản anh đã nhanh chóng nghiên cứu ra rồi, nhưng không ngờ em đã chữa khỏi, rốt cuộc thì em đã tìm đến vị bác sĩ có tiếng nào vậy?”
Liễu Thanh Thanh cười nhạt: “Vị bác sĩ nổi tiếng đó đang đứng trước mặt anh”.
Giang Lương sững lại, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Tần Lâm.
“Em nói vị bác sĩ nổi tiếng đó, chính là anh ta?”
Liễu Thanh Thanh liền nói: “Không sai, chính là anh ấy, Tần đại sư, chắc anh đã từng nghe qua rồi nhỉ?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...