Y Võ Song Toàn


Đương nhiên không phải Vương Đông Tuyết từ chối giúp đỡ mà là cô thực sự không giúp được.


Cô từng livestream hợp tác với mỹ phẩm Tầng Vân, nhưng toàn làm việc với giám đốc sản phẩm.


Giám đốc sản phẩm không có quyền gì, hoàn toàn không liên quan đến bộ phận nhân sự, vì thế cô không thể nào giúp đỡ vào làm việc ở mỹ phẩm Tầng Vân được.


Thấy dáng vẻ khó xử áy náy của Từ Quyên, Tần Lâm bất lực thở dài nói.


“Cháu có chút quan hệ ở mỹ phẩm Tầng Vân, có thể nói hộ một tiếng”.


Tần Lâm nói xong, mọi người đều sững sờ.


“Thật hả? Tiểu Tần quen biết rộng vậy sao?”

Đương nhiên bọn họ không thể nào ngờ rằng Tần Lâm không chỉ có mối quan hệ này mà bà chủ của mỹ phẩm Tầng Vân chính là bạn gái của anh.


Dì út hừ lạnh lùng: “Làm gì vậy, lừa chúng tôi à, cậu ta còn chẳng có xe, có thể quen biết ai chứ?”

Từ Quyên khó xử cười gượng: “Tiểu Tần giỏi lắm, nói không chừng có thể giúp bọn em được, để cậu ấy thử xem”.


Dì út và Từ Dung Dung bĩu môi, không thèm tiếp lời, ra vẻ giễu cợt, họ muốn xem có phải Tần Lâm nói phét hay không.


Tần Lâm gật đầu, nể tình Vương Đông Tuyết và Từ Quyên sắp xếp cho cô ta một công việc cũng không thành vấn đề gì.


Tần Lâm lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Liễu Thanh Thanh.


“Alo, em đang họp, có chuyện gì vậy?”

Nếu là ngày thường, Liễu Thanh Thanh sẽ đùa giỡn với Tần Lâm một lúc, nhưng đang họp nên không nói được.



“Anh có một người bạn muốn vào làm việc ở công ty của em, tên là Từ Dung Dung”.


“Ừm, không thành vấn đề”.


“Vậy được thôi, em cứ làm việc đi, anh chỉ muốn nói chuyện này thôi”.


Nói xong hai người tắt máy.


Sau đó Tần Lâm nói với họ.


“Xong rồi, ngày mai cô đến báo danh là được”.


Dì út và Từ Dung Dung ra vẻ bất lực: “Cậu chém gió giỏi thật đấy, một cuộc điện thoại của cậu là xong sao? Cho dù diễn kịch thì cũng phải diễn cho thật một chút chứ, cậu nói mỗi tên là chuyện đã được giải quyết sao?”

Cuộc điện thoại lúc nãy của Tần Lâm đúng là dễ dàng quá, không có độ tin tưởng cao, cho dù là cầu xin người khác giúp đỡ cũng không thể nói hai ba câu là giải quyết được.


Mỹ phẩm Tầng Vân nghe nói rất khó vào, nếu muốn trở thành nhân viên chính thức cần rất nhiều thủ tục, Tần Lâm vừa gọi điện, tổng cộng nói chưa đến năm câu.


Anh gọi điện cho ai, chủ tịch chắc? Ha ha.


Tần Lâm nói: “Tin hay không tùy bà, tôi đã giúp rồi, ngày mai các người có thể đến báo danh”.


Dì út vội mặc áo, cầm quà bọn họ vừa mang đến, nói với vẻ mặt bực bội.


“Không muốn giúp thì thôi, một cuộc điện thoại là giải quyết xong, cậu giỡn ai chứ! Đúng là miễn cưỡng quá rồi đấy! Bỏ đi, chúng tôi không cần các người giúp nữa được chưa!”

Nói xong, dì út và Từ Dung Dung cầm quà, phẫn nộ lao ra ngoài.


Để nhà Vương Đông Tuyết ở đó lộ vẻ mặt khó coi.


Từ Quyên thở dài, bất lực nói.


“Hazz, giúp họ cũng chẳng được lợi gì”.


Từ Quyên là người như thế, rõ ràng biết giúp họ không được ích lợi gì nhưng vẫn không nỡ từ chối.


Vương Đông Tuyết khuyên: “Mẹ à, thôi bỏ đi, vốn dĩ chúng ta cũng chẳng giúp được gì, người như Từ Dung Dung tìm một công việc phục vụ cũng khó”.


Nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con họ, Tần Lâm cười đáp: “Dì, Đông Tuyết, cháu đã nói giúp cô ta rồi, hai người không cần phải phiền muộn, ngày mai bọn họ sẽ biết thôi”.


Từ Quyên sững sờ: “Tiểu Tần, cháu thực sự có khả năng đấy sao, một cuộc điện thoại là có thể sắp xếp công việc giúp con bé?”

Tần Lâm cười đáp: “Chắc không có vấn đề gì ạ”.


Nếu như Liễu Thanh Thanh không quên thì sẽ không sao.


Tần Lâm và Vương Đông Tuyết ở lại nhà một đêm, buổi tối uống vài ly với Vương Ái Dân, hai chú cháu nói chuyện rôm rả, hai ông bà ngày càng ưng Tần Lâm.


Cảnh tượng này ngày càng hòa hợp, thậm chí khiến Vương Đông Tuyết cảm thấy Tần Lâm giống như bạn trai thật của cô vậy.


……


Sau khi rời khỏi nhà Vương Đông Tuyết, mẹ con Từ Dung Dung vô cùng tức giận, bà ta mắng suốt chặng đường đi.


“Coi nhau ra cái gì chứ, nhờ giúp đỡ mà bọn họ lại có cái thái độ đấy, còn là họ hàng sao, hừ!”

Từ Dung Dung cũng ra vẻ khinh bỉ: “Chỉ là tìm công việc thôi mà, không cần họ giúp con cũng tự tìm được, ở mỹ phẩm Tầng Vân toàn là gái xinh, con thấy mình cũng được, nộp hồ sơ ứng tuyển xem sao”.


Dì út nói: “Đúng, con gái mẹ xuất sắc như thế, chắc chắn có thể tự dựa vào sức mình, cứ thử xem!”

Sau khi bàn bạc xong, hai người đi đến quán photo để in tờ sơ yếu lý lịch.


Từ Dung Dung không có kinh nghiệm làm việc, bỏ học từ cấp ba, vì thế hồ sơ xin việc chẳng có gì để viết, bên trong toàn là ảnh chân dung và ảnh tự sướng.


Cô ta cho rằng dựa vào khuôn mặt là có thể đến mỹ phẩm Tầng Vân làm việc.


Hai mẹ con gọi xe đến trước công ty mỹ phẩm Tầng Vân, lúc đến cổng định đi vào trong nhưng bị bảo vệ chặn lại.


“Có hẹn trước không, tìm ai?”

Nhìn cách ăn mặc của hai người không giống khách hàng, hơn nữa rõ ràng biểu cảm của họ có chút sợ hãi và căng thẳng, giống như lần đầu tiên đến đây vậy.


Từ Dung Dung lấy hết dũng cảm tiến lên nói.


“Tôi đến ứng tuyển, nộp hồ sơ xin việc”.


Bảo vệ thầm cười trong bụng, người thế này mà cũng đòi đến nộp hồ sơ xin việc sao?

Có điều bọn họ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mặc dù khinh bỉ nhưng không thể hiện ra ngoài.


Bảo vệ nói: “Nộp hồ sơ phải không, đưa cho tôi là được, lát nữa tôi sẽ đưa đến bộ phận nhân sự”.


Từ Dung Dung hoàn toàn không biết nộp hồ sơ thế nào, vì thế đến đây cô ta cứ lơ tơ mơ, tưởng đưa cho bảo vệ là được rồi.


Sau khi đưa cho bảo vệ, hai mẹ con tìm một khách sạn để nghỉ ngơi, coi như đi du lịch.


Bảo vệ lộ vẻ mặt chế giễu, lật sơ yếu lý lịch thì phát hiện bên trong toàn là ảnh chân dung, hào hứng xem.


Lúc bảo vệ đang xem sơ yếu lý lịch, bỗng nhiên giám đốc không biết xuất hiện phía sau anh ta từ lúc nào.



“Xem cái gì vậy!”

Bảo vệ giật mình, vội đứng dậy.


“Giám đốc Tôn!”

Giám đốc Tôn cướp lấy tờ sơ yếu lý lịch, hừ lạnh lùng.


“Sơ yếu lý lịch? Còn có người nộp hồ sơ cho anh sao, có vấn đề à?”

Nộp hồ sơ cho bảo vệ, chỉ số IQ của người này cũng gây sốc thật đấy, chắc chắn sẽ không trúng tuyển.


Nhìn thấy bên trong toàn là ảnh, giám đốc Tôn lật qua xem, lúc đang định gấp vào thì đột nhiên nhìn thấy tên.


“Từ Dung Dung?”

Giám đốc Tôn là giám đốc nhân sự, lúc nãy vừa nhận được cuộc gọi của chủ tịch, nói có một người tên là Từ Dung Dung muốn vào làm việc trong công ty, được tuyển thẳng.


Nhưng cô ta đợi cả buổi chiều rồi mà không thấy Từ Dung Dung, không ngờ rằng lại ở đây!

Giám đốc Tôn vội cầm lấy sơ yếu lý lịch, đây là người mà tổng giám đốc đích thân căn dặn, cô ta tuyệt đối không thể sơ suất.


Có điều mặc dù tổng giám đốc Liễu căn dặn là tuyển thẳng, nhưng không nói là chức vụ gì.


Nhìn sơ yếu lích lịch đau cả mắt, chẳng có kinh nghiệm gì hơn nữa còn nhỏ tuổi như thế, chỉ là có chút nhan sắc, nhưng so với nhân viên ở mỹ phẩm Tầng Vân thì đúng là vô cùng bình thường.


Giám đốc Tôn nghĩ một lúc rồi bấm gọi số ghi trên sơ yếu lý lịch.


“Alo, xin chào, là Từ Dung Dung phải không, cô được nhận rồi……”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui