Lưu Đại Lộ cũng từng gặp chứng bệnh này rồi, là chuyên gia của khoa hô hấp, ông ta cũng có chút kinh nghiệm trên phương diện này.
Cách đơn giản nhất để chữa bệnh này là làm phẫu thuật, sau khi cắt bỏ khối u nang ở tuyến nước bọt thì sẽ khỏi.
Thái Thái là người mẫu nổi tiếng, có nhiều tiền, sao lại không làm phẫu thuật?
Thái Thái nén đau, mở mắt nói.
"Không được, làm phẫu thuật sẽ để lại sẹo, như thế thì sự nghiệp của tôi cũng không còn".
Năm nay Thái Thái hai mươi ba tuổi, sự nghiệp mới trên đà đi lên, vừa được mệnh danh là người mẫu nổi tiếng nhất thế giới, nếu như lúc này mặt lại có sẹo, vậy con đường làm người mẫu của cô ấy cũng sẽ kết thúc.
Lưu Đại Lộ nhíu mày: "Đã là lúc nào rồi còn lo nghĩ đến công việc, công việc quan trọng hay tính mạng quan trọng?"
"Thôi vậy, dù sao tôi cũng không thể làm phẫu thuật cho cô trên máy bay được, thế này đi, tôi cắt một đường đơn giản dưới cằm cô, trước tiên phải lấy máu bầm ra, sau này cô có thể đến bệnh viện tự làm phẫu thuật".
"Không được!"
"Không được!"
Trợ lý và Thái Thái cùng lúc nói không được, nếu như cắt một đường dưới cằm thì chẳng khác gì lấy luôn mạng của Thái Thái.
Trợ lý cũng nói: "Dùng cách khác được không, có kim tiêm không, dùng kim tiêm để hút dịch ra được không?"
Lưu Đại Lộ nhíu mày nói: "Nếu như có kim tiêm thì tôi đã dùng từ lâu rồi, mặc dù tôi là bác sĩ nhưng không phải lúc nào cũng đem kim tiêm theo người!"
"Bây giờ không có cách nào khác, nhất định phải cắt một đường ở chỗ cằm, sẽ không quá ảnh hưởng đến cô, hơn nữa sớm muộn gì cô cũng phải làm phẫu thuật, nếu làm phẫu thuật thì vẫn phải động đến dao kéo, tốt nhất mấy người nên nhanh lên, nếu không càng kéo dài thời gian, miệng vết thương phải cắt sẽ càng lớn".
Thái Thái sốt ruột đến mức bật khóc, từng giọt lệ lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cô ấy cũng từng là đứa trẻ nghèo khổ, khó khăn lắm mới có sự nghiệp, vừa mới kiếm được tiền, kết quả đã phải kết thúc sự nghiệp.
Hơn nữa Thái Thái rất thích công việc này, con gái ai cũng yêu cái đẹp, cho dù là một vết sẹo nhỏ thì cô ấy cũng không muốn có.
Thấy mọi người đang đứng đờ người ở đây, Tần Lâm liền nói.
"Không cần dùng dao, để tôi làm đi".
Nói xong, Tần Lâm đứng dậy.
Lưu Đại Lộ nhíu mày, quan điểm của bản thân bị người khác phản bác, đương nhiên sẽ không vui.
"Cậu là ai? Đến từ bệnh viện nào?"
Tần Lâm nói: "Tôi là bác sĩ Đông y, tự mình mở phòng khám".
Lưu Đại Lộ cười khẩy một tiếng: "Đông y? Chữa bệnh cấp tính là sở trường của Đông y mấy người à? Cậu đừng đứng ở đây làm loạn nữa!"
Lời Lưu Đại Lộ cũng có lý, nếu so sánh, Tây y giỏi chữa bệnh cấp tính hơn Đông y.
Bởi vì Tây y bọn họ dùng khá nhiều máy móc, cơ bản có thể giải quyết được phần ngọn các bệnh cấp tính.
Còn Đông y thiên về chữa trị tận gốc, vậy nên không quá giỏi về chữa các bệnh cấp tính.
Nhưng Tần Lâm không phải là mấy tên bảo thủ chỉ biết Đông y, Diệp Hiên Viên năm đó khi chỉ dạy Tần Lâm, dù là tinh túy của Tây y hay Đông y thì Tần Lâm cũng đều được học.
Y thuật không phân quốc gia, cũng không phân cao thấp, có thể chữa khỏi bệnh thì đều là phương pháp tốt.
Lưu Đại Lộ vẫn kiên quyết phải dùng dao, Tần Lâm nhíu mày.
"Tôi bảo rồi, không cần dùng dao vẫn có thể chữa, tránh ra!"
Lưu Đại Lộ lạnh lùng hừ một tiếng: "Không dùng dao thì chữa thế nào? Cậu ở đây nói linh ta linh tinh cái gì thế? Cậu có giấy phép hành nghề y không, lấy ra cho tôi xem!"
Trợ lý cũng nhíu mày, mặt đầy hoài nghi nhìn Tần Lâm.
Ở nơi xa lạ, nếu để bác sĩ chữa bệnh thì nhất định phải xem bác sĩ đó có giấy phép hành nghề không, Tần Lâm trẻ như vậy, hơn nữa còn chưa có giấy phép hành nghề, rất khó để người khác tin tưởng.
Tần Lâm nói: "Tôi chữa bệnh không cần giấy phép hành nghề y".
Nói xong, Tần Lâm cúi đầu nhìn Thái Thái nói.
"Tôi cũng không ép cô, tôi có phương pháp có thể không dùng dao, nếu cô cần thì tôi sẽ chữa cho cô, nếu không thì tôi về chỗ".
Thái Thái mím môi, vội vàng gật đầu.
"Tôi cần, bác sĩ...
giúp tôi với!"
Thái Thái đã nói như vậy, trợ lý cũng không có cách nào khác, gật đầu với Tần Lâm, ý bảo anh có thể ra tay rồi.
Lưu Đại Lộ lạnh lùng hừ một tiếng, đứng bên cạnh, khó chịu mà nói.
"Bây giờ không có kim tiêm, chỉ có thể dùng dao, tôi xem xem cậu ta không dùng dao thì làm thế nào để lấy dịch tích tụ ra!"
Tần Lâm nhìn tiếp viên hàng không đứng bên cạnh, may mà trong túi cô ấy có một chiếc bút.
"Tôi mượn bút của cô một chút".
Tiếp viên hàng không vội vàng đưa bút.
Tần Lâm vặn chiếc bút bi ra, vứt ruột bút ra, chỉ còn lại vỏ bút, sau đó, quay đầu Thái Thái lại, đâm vào sau tai cô ấy.
Thổi phù một cái!
Chiếc vỏ bút bi đâm vào!
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Lưu Đại Lộ hét lớn: "Cậu làm gì vậy! Cậu điên rồi à?"
Chiếc vỏ bút bi không phải là kim tiêm, vật này vừa thô vừa không sắc bén, khó có thể đâm vào da, hơn nữa lại không hợp vệ sinh, chưa được tiêu trùng, rất dễ gây nhiễm trùng.
Tần Lâm đâm như thế chắc phải là mưu sát sao!
Trợ lý sợ hết hồn, nhưng thấy Thái Thái hình như không sao...
Hai giây sau, một dòng dịch màu vàng chảy qua vỏ bút, từng giọt từng giọt một nhỏ xuống.
Vết sưng đỏ trên quai hàm Thái Thái cũng dần biến mất.
"Có đau không?", trợ lý hỏi.
Thái Thái lắc đầu: "Không có cảm giác gì".
Mọi người đều kinh ngạc, vừa nãy Tần Lâm dùng lực lớn như dùng dao giết người vậy, hơn nữa vỏ bút bi cùn như thế mà có thể đâm xuyên qua da người thì phải dùng lực lớn thế nào chứ?
Dùng lực lớn như vậy mà không đau, đúng là kỳ lạ mà.
Mặt Tần Lâm lạnh như tiền, phương pháp của anh đâu phải là thứ mà người thường có thể hiểu!
Anh ấn vào huyệt vị của Thái Thái, mặc dù dùng lực rất lớn nhưng không khiến người ta cảm thấy đau.
Hơn nữa miệng vết thương rất bé, lại ở sau tai, không hề ảnh hưởng đến mỹ quan, đây chính là phương pháp tốt nhất với phái nữ.
Hơn một phút sau, dịch tích tụ đã chảy hết sạch ra ngoài.
Tần Lâm rút vỏ bút ra, sau đó rút ra mấy cây kim bạc, hỏi tiếp viên hàng không có nước sôi không, sau khi tiêu trùng khử độc kim bạc, liền đâm vào sau tai Thái Thái.
Kim này khiến Thái Thái đau đến nghiến răng nghiến lợi, lúc trước dùng vỏ bút đâm vào da thì không đau như vậy.
"Nhịn đau một chút, kim này để khử trùng".
Thái Thái nghiến răng, gật đầu.
Bởi vì kim đâm vào nên hơi nảy lên, mấy giây sau kim bạc được rút ra.
Thái Thái thở dài một hơi.
Cảm giác choáng váng cũng không còn nữa.
Ngẩng đầu nhìn Tần Lâm, ánh mắt lộ ra sự cảm kích.
"Bác sĩ, cảm ơn anh...
anh đúng là không cần dùng dao?"
Tần Lâm gật đầu: "Không cần, nếu như cô cần gấp, tôi cũng có thể làm phẫu thuật trên máy bay cho cô".
Thái Thái sững sờ: "Bây giờ? Trên máy bay sao? Thật á!"
Tần Lâm nhìn đồng hồ: "Mười mấy phút là xong ngay thôi".
Thái Thái gật đầu: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn bác sĩ!"
Lưu Đại Lộ đột nhiên nhíu mày nói.
"Không được, đừng có làm bừa như vậy, cấp cứu là cấp cứu, phẫu thuật là phẫu thuật, sao có thể làm phẫu thuật lúc này được? Cậu đang xem mạng người như cỏ rác à!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...