Một câu nói của chủ quản Khang đã khiến Phùng Lão Tam sững sờ, ngay lập tức ngồi tê liệt trên mặt đất, vẻ mặt xám ngắt như tro tàn.
Cổ phần của nhà hàng Hòa Thuận này là tâm huyết của ông ta, ban đầu chẳng có bao nhiêu khách hàng, đến bây giờ mới bắt đầu chuyển biến tốt, kết quả là lại xảy ra chuyện này!
Ông ta vốn muốn dựa dẫm vào nhà hàng Hòa Thuận này để dưỡng già, nhưng bây giờ toang thật rồi!
Cưỡng chế thu mua với giá rẻ, ông ta cầm lấy số tiền ít ỏi đó sao có thể bằng quyền lợi của ba mươi phần trăm cổ phần kia?
Vốn là một con gà đẻ trứng vàng, vậy mà trong nháy mắt đã không thuộc về ông ta nữa, Phùng Lão Tam suýt nữa thì không thở nổi, mặt đỏ tía tai.
Ông ta tức giận giáng một cái tát vào mặt Tôn Đồng.
"Đều tại mày! Nếu không phải tại mày, ông đây vẫn là ông chủ, tao phải giết chết mày!"
Vẻ mặt Tôn Đồng cũng vô cùng khó coi.
Anh ta tốt nghiệp cấp ba xong thì đi làm công nhân, không có học vấn cũng chẳng có bản lĩnh gì, dựa vào quan hệ chồng của cô anh ta - Phùng Lão Tam anh ta mới được làm quản lý của nhà hàng Hòa Thuận, lương tháng hơn mười nghìn tệ.
Chỉ cần làm tốt vài năm nói không chừng còn có cả cổ phần.
Nhưng bây giờ thì hết rồi, công việc hơn mười nghìn tệ mỗi tháng cũng không còn, tiền trả góp nhà mỗi tháng năm sáu nghìn tệ trả như thế nào đây? Nếu tiền trả góp không trả được thì căn nhà anh ta mới mua sẽ bị ngân hàng lấy đi mất!
Nghĩ tới đây, Tôn Đồng suýt khóc thành tiếng.
"Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư, là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, xin cô tha thứ cho tôi!"
"Anh Tần! Xin lỗi anh, là mắt chó của tôi tầm nhìn nông cạn!"
Cho dù Tôn Đồng có cầu xin tha thứ như thế nào, Tần Lâm và Diệp Vãn Nhi cũng chẳng thèm quan tâm.
Chủ quản Khang lên tiếng dứt khoát chuyện này.
"Nhà hàng này đã không liên quan gì đến hai người nữa, ngày mai đến tập đoàn Mạnh Thị làm thủ tục đi, còn bây giờ thì cút ra ngoài!"
Chọc giận khách quý của tổng giám đốc Mạnh đương nhiên là không có kết cục tốt đẹp gì, chủ quản Khang cũng không cần phải nể mặt ông ta.
Loại người này gieo gió gặt bão, hơn nữa, làm ăn như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn Mạnh Thị bọn họ.
Sau khi Tôn Đồng và Phùng Lão Tam rời khỏi như một cái xác không hồn thì chủ quản Khang lập tức đổi sang vẻ mặt niềm nở nói.
"Cậu Tần, tôi thấy dì đây chắc là làm việc trong nhà hàng này đúng không? Mặc dù sa thải ông chủ rồi nhưng nhà hàng này vẫn phải mở cửa, từ hôm nay dì sẽ làm quản lý nhà hàng này đi? Ngoài ra, ba mươi phần trăm cổ phần của Phùng Lão Tam sẽ chuyển luôn sang tên của dì đây, có thể cho tôi xem thẻ căn cước một chút được không? Để tôi trở về làm thủ tục".
Vương Mai bỗng ngây ngẩn cả người, vội vàng đứng lên, chân tay luống cuống.
"Chuyện này sao được chứ?"
Được làm quản lý nhà hàng đã là chuyện tuyệt vời lắm với bà ấy rồi, chứ đừng nói là chỗ cổ phần kia.
"Dì không cần phải áp lực, theo hợp đồng chúng tôi sẽ cưỡng chế thu mua với giá rẻ, mua với giá từ ba năm trước, vô cùng rẻ, chỉ cần dì quản lý kinh doanh của nhà hàng cho tốt, giúp công ty kiếm tiền là được rồi".
"Cái này..." Từ địa ngục lên thiên đường trong nháy mắt, Vương Mai vẫn chưa kịp trấn tĩnh lại, nhưng chủ quản Khang đã nói như vậy rồi, bà ấy cũng khó từ chối, chuyện này cũng là chuyện tốt, gật đầu đồng ý cũng được.
Chủ quản Khang cười ha ha nhìn Tần Lâm.
"Cậu Tần, cậu thấy tôi xử lý như vậy đã hài lòng chưa?"
Tần Lâm gật đầu: "Chủ quản Khang xử lý rất nhanh gọn, Tần mỗ bái phục".
Thấy chủ quản Khang có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, Tần Lâm liền hỏi: "Ông có chuyện gì cứ nói thẳng".
Chủ quản Khang gãi đầu: "Thật ngại quá, tôi nghe tổng giám đốc Mạnh nói, cậu là thần y, cho nên... Tôi có chút bệnh, muốn nhờ cậu xem giúp".
"Được, mời ngồi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...