Anh trở về Đông Hải, nói là mười năm quay lại trả thù, nhưng thực tế là dựa dẫm vào mối quan hệ với mấy vị lão đại còn gì?
Nếu Tôn Kiến Dân, chủ tịch Mạnh và Vương Kim Hải không chịu giúp anh thì không phải anh đã trở thành người vô dụng rồi sao?
Đúng là giang hồ bịp bợm, thật nực cười mà.
Bây giờ chắc hẳn ba vị lão đại cũng nhìn rõ được bộ mặt thật của anh rồi, chẳng cần phải đối xử cung kính với một tên lừa đảo như vậy nữa?
Ba người Vương Kim Hải, Tôn Kiến Dân và Mạnh Văn Cương đưa mắt nhìn nhau rồi chau mày lại, trong ánh mắt lộ ra một chút hoài nghi.
Chẳng lẽ bọn họ đều bị lừa sao? Hay là họ đã nhìn lầm rồi?
Tần Lâm vốn là một kẻ tệ hại, luôn chơi bọn họ?
Tần Lâm đứng giữa đường ray xe lửa, vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt từ từ nhắm lại, mắt liền mũi, mũi liền tim.
Hít vào thở ra.
Cỏ cây xung quanh cũng hơi rung động theo từng hơi thở.
Giống như hít một hơi là cả thế giới bỗng yên lặng lại.
Gió thổi mây bay.
Rừng cây hoang vắng xung quanh dường như cũng yên tĩnh theo nhịp thở của Tần Lâm, lá trên cây cũng hô hấp với cùng tần số, lay động trong gió.
Mỗi một động tác đều ẩn chứa một năng lực vô tận, một đạo lý trong cuộc sống.
Cuối cùng!
Tiếng tu tu càng ngày càng gần, một điểm đen nhỏ bé ngày càng lớn dần.
Một nghìn mét, một trăm mét.
Chớp mắt một cái tàu lửa đã tới.
Một chiếc tàu cũ nát chạy nhanh đến, đem theo cơn cuồng phong gào thét, không có bất cứ dấu hiệu giảm tốc nào.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nín thở, bọn họ muốn gọi Tần Lâm lại những không cất thành tiếng được bởi đã không kịp nữa rồi.
Còn tưởng Tần Lâm là nhân vật có bản lĩnh như thế nào chứ, không ngờ đến ngày hôm nay lại chết uổng như thế này.
Ba người Mạnh Văn Cương, Tôn Kiến Dân và Vương Kim Hải mặt tái mét, cũng có cảm giác bản thân bị lừa.
Giây tiếp theo.
Tàu hỏa phi như tên bắn đến, chỉ nhìn thấy Tần Lâm đột nhiên mở mắt ra, đạp chân phải một cái, cơ thể trầm xuống.
Giơ tay phải lên, mạnh mẽ hét lên một tiếng.
Tay đẩy một chưởng!
Bịch!
Một tiếng nổ lớn làm mọi người đinh tai nhức óc, ai cũng cảm nhận được một luồng không khí toát ra từ chỗ Tần Lâm, không tự chủ lùi về sau mấy bước, suýt nữa thì ngã, trong tai vẫn còn tiếng ong ong, không nghe rõ cái gì cả, cổ họng có chút ngọt, lồng ngực hơi bí bách.
Mặc dù cơ thể vô cùng khó chịu nhưng trong lúc trước mắt mọi người là cát bụi mù mịt, cảnh tượng trước mặt vẫn thực sự khiến mọi người chấn động đến mức không có cách nào hình dung được.
Tàu hỏa bị một chưởng của Tần Lâm chặn đứng lại!
Nhìn thấy cảnh trước mắt, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngốc.
Mấy chục giây sau vẫn không có bất cứ phản ứng nào, sau đó, rùng mình một cái.
Một chưởng có thể chặn tàu hỏa!
Đây...đây còn là con người sao!
Không ai có thể tưởng tượng được, thân hình có chút gầy gò của Tần Lâm lại có có sức mạnh kinh khủng đến như vậy!
Một chưởng kinh hồn của Tần Lâm đã khiến cho đầu chiếc xe lửa lõm xuống một mảng sâu, tất cả kính ở đầu xe lửa đều bị Tần Lâm làm vỡ, người lái tàu ngồi ở đầu xe cũng hôn mê bất tỉnh.
Luồng không khí từ một chưởng của anh thậm chí còn khiến toàn bộ cây cỏ xung quanh đổ rạp.
Bây giờ thì không ai dám nghi ngờ năng lực của Tần Lâm nữa.
Mắt thấy tai nghe, loại chấn động này đúng là không thể miêu tả được.
Tất cả những ánh mắt hướng về Tần Lâm lúc này đều vô cùng kính sợ.
Còn nghi ngờ năng lực của Tần Lâm nữa sao?
Còn cảm thấy Tần Lâm là đồ vô dụng nữa không? Dựa vào quan hệ với bọn họ?
Một chưởng như vậy có thể chặn đứng tàu hỏa cũng có thể làm mọi người kinh hãi.
Bây giờ Vương Kim Hải, Mạnh Văn Cương và Tôn Kiến Dân đang cảm thấy vô cùng hối hận, vừa rồi đúng là không nên nghi ngờ tiểu sư huynh.
May mà vẫn chưa có biểu hiện gì vô lễ, không thì mối quan hệ tốt đẹp đã tan thành mây khói hết rồi!
Đây mới là đồ đệ thân truyền của sư phụ, luyện được một thân võ công tuyệt thế của người.
Một chưởng này đến cả tàu hỏa còn chặn đứng được, người bình thường liệu có thể là đối thủ của anh không?
Tần Lâm chậm rãi thu tay về, trên xe phát ra tiếng kêu két két, vốn chiếc đầu tàu hỏa đã cũ nát rồi, bây giờ thì hoàn toàn hư hỏng.
Bây giờ Vương Kim Hải mới định thần lại, vội ra lệnh.
"Mau mở cửa tàu ra!"
Có mấy người kéo cửa xe lửa đã bị hỏng ra, lôi anh Xà đang hấp hối ra khỏi xe.
Cú va chạm mạnh vừa rồi suýt nữa thì lấy cái mạng già của anh Xà, may mà hắn vẫn chưa chết.
Anh Xà vẫn chưa hoàn hồn, bị lôi ra như một con chó, ngồi co quắp trên mặt đất, trán, đầu gối và mặt toàn là máu.
Tần Lâm thấy cá đã lọt lưới nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng.
"Thích chạy lắm sao?"
Nói rồi, Tần Lâm giơ chân lên đạp mạnh vào đầu gối của anh Xà.
Rắc rắc!
"A!"
Anh Xà vẫn còn đang hấp hối, bị một đạp của Tần Lâm liền gào lên, cơn đau lan ra toàn thân, cú đạp này của Tần Lâm giống như lấy đi nửa cái mạng của hắn vậy.
Anh Xà mở mắt ra nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, trong ánh mắt lộ ra chút hoảng sợ.
"Mày là ai!"
Tần Lâm cười lạnh: "Mày tìm tao lâu như vậy mà không biết tao là ai sao?"
Anh Xà ngây người, sau đó vẻ mặt trở nên dữ dằn.
"Mày là Tần đại sư!"
Tần Lâm cười nhạt: "Mày cũng khôn đấy".
Lôi Hồng đứng dậy, chau mày lạnh lùng nói.
"Hồng Xà, ông muốn chết sao, dám có ý đồ với Tần đại sư?"
Trước đây Hồng Xà và Lôi Hồng có quen nhau, lúc đầu hai người có địa vị ngang bằng nhau, sau này Lôi Hồng mới dần dần phất lên, có địa vị cao hơn hắn một chút.
Nhưng trong lòng Hồng Xà vẫn luôn không phục Lôi Hồng, nói chuyện với cô ấy cũng chẳng khách sao gì cả.
"Con khốn, đến lượt mày phải dạy tao à? Nếu anh Cao không chết thì mày là cái chó gì?"
Thuộc hạ của Cao Thâm chắc chắn không tôn trọng Lôi Hồng, lúc Cao Thâm vẫn còn sống, Lôi Hồng cũng phải khiêm nhường.
Lôi Hồng nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, Cao Thâm đã chết rồi, bây giờ anh điên dại như thế này cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng về ở ẩn, tránh xa chuyện đời".
Hồng Xà cắn răng, nhìn Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Chưa báo thù cho anh rể, sao tao có thể đi? Hôm nay không thể bao thù, mà lại nằm trong tay mày, tao nhận thua, họ Tần kia, mày có khí phách đấy!"
Hồng Xà vừa dứt lời, Lôi Hồng liền biến sắc, nhìn về phía Tần Lâm, vẻ mắt không thể tin nổi.
"Cậu là người giết Cao Thâm?"
Lôi Hồng biết cái chết của Cao Thâm, nhưng không biết là do ai giết.
Cái chết của Cao Thâm rất quan trọng đối với Lôi Hồng, bây giờ cô ấy có thể một bước lên trời cũng là nhờ cái chết của anh Thâm.
Nhưng Lôi Hồng không thể ngờ rằng, chính Tần Lâm là người giết Cao Thâm.
Đoàn Bảo Đông đi đến trước mặt Lôi Hồng, cười nói.
"Cậu Tần đây còn có thể dùng một chưởng chặn tàu hỏa thì Cao Thâm đương nhiên không thành vấn đề".
Ánh mắt Lôi Hồng chợt lóe lên, càng thêm phần kính nể Tần Lâm.
Cậu Tần đúng là chân nhân bất lộ tướng!
Tần Lâm nhặt con dao dưới đất lên, ném xuống trước mặt Hồng Xà.
"Tự xử đi".
Tên Hồng Xà này cũng được coi là kẻ trung thành nên Tần Lâm cho hắn một cơ hội tự sát, đám người Đoàn Bảo Đông cũng đều là người trong giang hồ, làm quá cũng không tốt.
Hồng Xà nhặt con dao dưới đất lên, do dự một lát rồi đột nhiên đạp chân, xông về phía Tần Lâm!
Con dao đâm thẳng về phía ngực của Tần Lâm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...