Lâm Nguyệt Dao nghĩ một lúc rồi mặt lộ vẻ vui mừng.
Nếu như là lúc trước, có lẽ cô ấy sẽ không tin Tần Lâm, nhưng đại hội Đông y lần trước cũng là Tần Lâm lấy vé cho cô.
Vậy nên cho dù Tần Lâm không có y thuật quá cao siêu, thì anh vẫn có cửa và quan hệ, Lâm Nguyệt Dao khá tin tưởng anh trên phương diện này.
"Được, bọn em có tổng cộng một, hai, ba,...
mười tám người, anh họ, anh có lấy được không?"
Liên minh thần y này khống chế khá chặt chẽ về số lượng, mỗi bệnh viện, mỗi khoa chỉ có một người được tham gia, mười tám người bọn họ là mười tám tấm vé, chuyện này thực sự khó.
Tần Lâm nói: "Yên tâm đi, anh gửi tin nhắn là được".
Nói xong, Tần Lâm rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Cách.
Chu Cách là một trong số những người sáng lập ra liên minh thần y, đương nhiên cho mấy người vé vào cửa cũng chẳng phải vấn đề lớn gì.
"Nếu đã là bạn của Tần đại sư thì tôi sẽ đưa cậu mười tám tấm vé vào bên trong, tôi sẽ lập tức đưa đến ngay cho cậu".
Đọc được tin nhắn, Tần Lâm nói với Lâm Nguyệt Dao.
"Được rồi, mười tám tấm vé tí nữa sẽ được đưa đến".
Đám bạn học vui mừng hò reo, ai ai cũng lộ vẻ vui mừng.
"Không ngờ anh họ của Nguyệt Dao lại giỏi đến thế, có thế lực thật!"
"Đúng vậy, ai bảo thầy lang giang hồ không ổn chứ, ai có bí quyết của người đấy mà".
"Không sai, ngành y cũng không xuất thân từ trường lớp, có rất nhiều cao nhân ẩn sĩ vẫn truyền thụ kiến thức cho đồ đệ mà".
"..."
Mọi người thay đổi chủ đề câu chuyện, bắt đầu khen ngợi Tần Lâm.
Dù sao Tần Lâm cũng lấy vé vào cổng cho bọn họ, thế nên bọn họ nhất định phải nói mấy câu dễ nghe.
Tô Đình Đình cười khẩy: "Anh chém gió hay ghê? Mười tám tấm vé, anh nghĩ anh là ai? Ban tổ chức à?"
Cũng không trách Tô Đình Đình hoài nghi được, nếu là người khác thì rất khó lấy được mười tám tấm vé, cho dù là viện trưởng của bọn họ cũng phải đi cửa sau mới lấy được một tấm vé vào cổng.
Tấm vé vào cổng của Tô Đình Đình là phải dùng biết bao nhiêu quan hệ mới mua được từ chỗ viện trưởng, Tần Lâm gửi một tin nhắn mà có thể lấy được mười tám tấm vé? Chém gió quá đà rồi đây!
Lâm Nguyệt Dao lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao vậy? Cậu lấy được vé nên người khác không lấy được à?"
Lâm Nguyệt Dao khinh thường điệu bộ của Tô Đình Đình, được đối đãi đặc biệt có xíu mà cũng dương dương tự đắc, huênh hoang vẻ ưu việt của mình trước mặt người khác.
Tô Đình Đình hừ một tiếng: "Chủ yếu là vì anh ta diễn kịch giả quá thôi, mấy người có mười tám người, anh ta không tính vào chỗ đó hả? Chẳng nhẽ không lấy một tấm cho mình? Chẳng nhẽ anh không đi à?"
Tần Lâm sững sờ nói: "Đương nhiên tôi cũng đi".
"Vậy anh có vé chưa?"
Tần Lâm nói: "Tôi đi không cần vé".
Tô Đình Đình sững sờ, sau đó lập tức cười lớn.
"Không cần vé? Ha ha ha, anh nghĩ mình là ai, Tần đại sư à? Hay ban tổ chức?"
Tô Đình Đình như bị Tần Lâm chọc đúng chỗ buồn, cười đến ngả nghiêng.
"Nguyệt Dao à, anh họ cậu thú vị quá, lấy vé cho bọn cậu, bản thân thì không cần vé đi vào?"
Tô Đình Đình vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Đường Mẫn đi ra mở cửa, có một người đàn ông mặc vest đen đang đứng ở cổng, cung kính đưa một phong thư rồi nói.
"Xin chào, tôi muốn đưa vé vào cổng cho anh Tần".
"Ừm, đưa tôi là được".
Đường Mẫn nhận lấy xong, lấy ra được một tập vé vào cổng màu đỏ từ phong thư, đưa cho Tần Lâm.
"Tiểu Lâm, cái này của cháu phải không?"
Tần Lâm gật đầu, cầm lấy tập vé xem qua, sau đó đưa cho Lâm Nguyệt Dao.
Tô Đình Đình nhíu mày, lập tức thò đầu ra liếc rồi cười khẩy.
"Chỗ vé này của anh là giả rồi?"
Lâm Nguyệt Dao nhíu mày, nhìn vé vào cổng trên tay, bên trên chỉ có bốn chữ liên minh thần y, chứ cũng không có vị trí cụ thể hay thông tin khác.
Tô Đình Đình cười khẩy: "Là giả đó, hơn nữa còn là loại vé giả chất lượng kém, khác hoàn toàn với của tôi, mấy người xem xem!"
Tô Đình Đình cầm tấm vé màu trắng của mình ra so sánh với vé trong tay Lâm Nguyệt Dao.
Vé của Đình Đình màu trắng, bên trên viết vé vào cổng của chương trình liên minh thần y, nhà tài trợ, số điện thoại liên hệ, đằng sau còn viết thời gian vào cổng, địa chỉ vào cổng, và quy tắc vào cổng, còn viết số ghế cố định.
Nhìn thế nào cũng thấy vé của Tô Đình Đình chuyên nghiệp hơn, giống vé vào cổng của mấy buổi hòa nhạc.
Còn vé mà Tần Lâm đưa, ngoài bốn chữ liên minh thần y ra, chẳng có cái gì cả, ngay cả mã vạch cũng không có.
Mọi người đều nhíu mày, hoài nghi vé này là thật hay giả.
Thường thì khi vào cổng sẽ phải quét mã vé vào cổng, vé này không có mã vạch, quét thế nào đây? Đây chắc là giả nhỉ?
Lâm Nguyệt Dao nhíu mày, vẫn tin tưởng Tần Lâm, giữ lại cho bản thân một tấm, còn lại đưa cho một bạn học.
"Ngày mai đi là sẽ biết!"
Tô Đình Đình nở nụ cười khinh khỉnh nói: "Đúng vậy, ngày mai đi là sẽ biết thôi, tớ muốn xem xem mấy người bị đuổi ra ngoài thế nào!"
Nói xong, Tô Đình Đình nghênh ngang rời đi.
Những bạn học khác trố mắt nhìn nhau, có hơi sững sờ, rốt cuộc vé này là thật hay giả?
"Nguyệt Dao à, anh họ của cậu đáng tin không? Bọn tớ có thể dùng vé này để vào cổng không vậy?"
Lâm Nguyệt Dao thầy phiền: "Không thích thì mấy cậu đừng đi, nhưng tớ sẽ đi".
Mấy bạn học khác thấy vậy đều bĩu môi, Nguyệt Dao đã nói vậy rồi, bọn họ còn nói được gì nữa đây.
"Dù sao chúng ta cũng không có vé, cứ đi thử xem sao, coi như là giết thời gian vậy".
"Được rồi, chào Nguyệt Dao và anh họ Nguyệt Dao nhé, hẹn mai gặp".
Đám bạn học đều ôm hi vọng mà rời đi, đợi ngày mai đi đến thử xem sao.
Sau khi mọi người rời đi, Lâm Nguyệt Dao nhìn Tần Lâm hỏi.
"Anh họ, vé này có đáng tin không?"
Lúc không có ai, cô ấy mới dám hỏi.
Dù sao trên chiếc vé này chẳng viết gì cả, dù sao cũng giống vé giả.
Tần Lâm cười nhạt: "Em yên tâm đi".
Đây là vé của Chu Cách, người tổ chức liên minh thần y, nếu đây là vé giả thì chắc trên thế giới này không có vé thật.
Tần Lâm ngủ lại nhà dì Hai một đêm, sáng sớm ngày thứ hai đưa Lâm Nguyệt Dao đến nơi tổ chức.
Lần này liên minh thần y được tổ chức ở tỉnh lỵ, sáng sớm hai người đã phải lái xe ba tiếng đồng hồ đến tỉnh lỵ, đến trung tâm hội nghị tỉnh Hán Đông, đây là trung tâm hội nghị to nhất toàn tỉnh, lúc nào cũng được canh phòng cẩn thận, quân đội vũ trang canh giữ bên ngoài.
Cứ năm bước lại có một đồn gác, mười bước một trạm gác, có thể thấy lần này tỉnh rất quan tâm đến hoạt động này.
Tần Lâm nói với Lâm Nguyệt Dao: "Anh vào từ hậu trường, tí nữa em đi từ trước vào".
"Ừm, oke".
Lâm Nguyệt Dao cũng không biết Tần Lâm dùng cách nào, dù sao về khía cạnh này, anh họ cũng có nhiều quan hệ, hai người tách nhau ra từ đây.
Khi sắp đến cổng sau, Tần Lâm nhìn thấy Khổng Phàm Lâm và Diệp Vãn Nhi.
"Anh Tiểu Lâm! Bọn em đợi anh lâu lắm rồi!"
Tần Lâm gật đầu, nói với Khổng Phàm Lâm.
"Lão Khổng, hôm nay tôi diễn thuyết một nửa, ông diễn thuyết một nửa".
Khổng Phàm Lâm sững sờ, mặt lộ vẻ lo lắng: "Tần đại sư, tôi có thể làm được không?"
Tần Lâm mỉm cười, vỗ vai Khổng Phàm Lâm, an ủi ông ta.
"Ông đương nhiên có thể, ông là bậc thầy Đông y trẻ nhất mà, bây giờ trình độ của ông không thua kém gì ai cả".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...