Y Võ Song Toàn


Tô Đình Đình cười nhạt, lấy ví từ trong túi, rút ra một tấm vé màu trắng.


"Mọi người nhìn xem!"

Tô Đình Đình cầm vé vào cửa, lắc lư trước mắt mọi người, mắt mọi người lập tức sáng lên, nhìn thấy bốn chữ liên minh thần y.


"Mẹ kiếp, chẳng nhẽ Đình Đình lại lấy được vé vào cổng à?"

"Đình Đình giỏi thế, lấy được cả vé vào cổng?"

Dù sao mọi người đều tầm tuổi nhau, cho dù Tô Đình Đình và Lâm Nguyệt Dao khá xuất chúng thì cũng chỉ là chủ nhiệm mà thôi.


Dựa theo cấp bậc của liên minh thần y, chủ nhiệm bình thường không có tư cách nhận được thư mời.


Lâm Nguyệt Dao nhíu mày, có hơi buồn bực: “Thật hay giả thế, cho tớ xem xem nào!"

Tô Đình Đình vội vàng lấy lại vé, cẩn thận vô cùng, không cho ai động vào nó.


"Làm gì vậy, đố kỵ à, muốn thì tự đi mà lấy!"

Lâm Nguyệt Dao liếc mắt, thấy thái độ của Tô Đình Đình mà vô cùng khó chịu.


"Có gì chứ, một chiếc vé vào cổng thôi mà, viện trưởng mấy người đưa cho chứ gì?"

Viện trưởng của bọn họ vô cùng tốt với Tô Đình Đình, nhưng không ngờ lại đến mức có thể lấy được vé vào cổng cho cô ta.


Con ngươi Tô Đình Đình đảo qua, nói.


"Không phải, đây là Tần đại sư đưa cho tớ đó".



Nghe xong, sắc mặt mọi người thay đổi.


"Tần đại sư đưa cho cậu? Thật hay giả vậy?"

Lâm Nguyệt Dao kích động vô cùng, nhíu mày, tóm lấy cổ tay của Tô Đình Đình rồi nói.


"Cậu nói cái gì? Tần đại sư đưa cho cậu?"

Tô Đình Đình trợn mắt nhìn cô ấy, giãy ra, tức tối nói.


"Tớ nói không đủ rõ à, là Tần Đại sư đưa cho tớ!"

Lâm Nguyệt Dao có hơi không tin: "Cậu quen Tần đại sư à?"

Bọn Tô Đình Đình đều là người tỉnh lỵ, Tần đại sư là người Đông Hải, sao có thể quen nhau được?

Tô Đình Đình đắc ý: "Đúng vậy, tớ quen Tần đại sư ấy, sao nào, không tin hả?"

Tần Lâm đứng bên cạnh mặt mày vô tội, trong lòng nghĩ, ai tin được cô chứ?

Trong phòng này ngoại trừ Lâm Nguyệt Dao ra, chỉ có mình Tần Lâm không tin.


Lâm Nguyệt Dao nhíu mày, thực sự hơi không tin.


"Sao cậu quen Tần đại sư được?"

Tần Lâm vểnh tai nghe, muốn xem xem Tô Đình Đình "quen" anh như thế nào?

Tô Đình Đình đắc ý nói: "Tớ quen Tần đại sư trong so tài thần y".


"So tài thần y? Đây là chương trình tổ chức ở tỉnh lỵ vào mấy hôm trước sao?"

"Không sai, chắc mấy người đều nghe nói đến so tài thần y rồi, Tây y đấu với Đông y, đều vô cùng lợi hại, Tần đại sư đã đè bẹp tất cả, thậm chí còn thắng cả phó viện trưởng Trần Diên của chúng tớ và dành được chức quán quân".


Mọi người đều lộ ra vẻ mặt kính nể, không hổ là Tần đại sư, có thể là bác sĩ trưởng của đại hội Đông y, trình độ đương nhiên không thể nghi ngờ.


Chỉ là chức quán quân của so tài thần y ở tỉnh lỵ thì là cái gì chứ.


Chỉ là không ngờ, Tô Đình Đình lại tận mắt chứng kiến mọi chuyện, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ.


Tần Lâm nhíu mày, hôm đó Tô Đình Đình cũng ở đó?

Lời cô ta nói là thật, anh dành được chức quán quân của so tài thần y, đè bẹp mọi người, thắng cả Trần Diên.


Nhưng ngày đó Tần Lâm không đeo mặt nạ, nếu như Tô Đình Đình ở đó, chắc chắn sẽ nhận ra anh.


Tô Đình Đình không quan tâm đến ánh mắt kỳ quái của Tần Lâm, tiếp tục đĩnh đạc mà nói.


"Lúc đó chương trình so tài thần y có dàn xếp, phán quyết của trọng tài có vấn đề, kết quả Tần đại sư nổi giận nên lên sân khấu, chưa đến ba giây sau đã chữa khỏi bệnh trật khớp, kỹ thuật chuyên môn cao khiến mọi người sững sờ".


"Sau đó Tần đại sư dùng tốc độ nhanh chữa trị mấy lần, còn chẳng cho bên tổ chức cơ hội để chơi xấu, cho dù trong tình huống có dàn xếp, Tần đại sư vẫn đoạt được chức quán quân khiến tất cả các bác sĩ Đông y đều xôn xao".


"Lúc đó, phó viện trưởng Trần Diên của chúng tớ cũng phục, phó viện trưởng Trần của chúng tớ là phó viện trưởng trẻ nhất, thiên tài xuất chúng, cô ấy cũng phục, cũng biết Tần đại sư lợi hại đến đâu".



Tô Đình Đình nói liên tục, mọi người nghe thì vô cùng sững sờ, như lạc vào xứ sở thần tiên, mặt trông có vẻ đang hướng về phương trời xa xăm nào đó, Tần đại sư lợi hại quá.


Tần Lâm ở bên cạnh cũng thấy sững sờ, lời Tô Đình Đình nói y như thật vậy, như là cô ta có mặt ở hiện trường vậy.


Anh hơi không nhịn được nên hỏi.


"Cô có nhìn thấy Tần đại sư ở đó không?"

Tô Đình Đình trợn mắt nhìn Tần Lâm: "Anh bị ngu à, tôi ở đó xem từ đầu đến cuối, đương nhiên nhìn thấy Tần đại sư rồi, Tần đại sư vừa trẻ vừa đẹp trai, đúng là bạch mã hoàng tử mà".


Tần Lâm:...


Giờ thì anh biết chắc chắn, Tô Đình Đình đang chém gió.


Nếu như cô ta thực sự đã đi xem so tài thần y thì cô ta sẽ biết Tần đại sư hàng thật giá thật đang đứng trước mặt cô ta.


Vừa nghe thấy Tô Đình Đình thực sự gặp Tần đại sư, Lâm Nguyệt Dao ngưỡng mộ muốn chết.


"Thật không vậy? Cậu nói chuyện với Tần đại sư rồi à?"

Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Lâm Nguyệt Dao, Tô Đình Đình càng đắc ý hơn.


Cô ta vẫy vẫy tấm vé trong tay: "Cậu đoán xem? Tớ hay liên lạc với Tần đại sư lắm, Tần đại sư nói thích tớ, còn gửi tặng tớ một tấm vé".


Lời Tô Đình Đình khiến cho không ít người lập tức đố kỵ.


Tần đại sư là nam thần trong mắt mọi người, y thuật cao siêu khiến nhiều người tôn kính, lại thêm Tần đại sư vừa trẻ vừa đẹp trai, đương nhiên sẽ thu hút được không ít sự ngưỡng mộ từ mọi người.


Người vừa có y thuật cao siêu lại vừa trẻ, vừa đẹp trai thực sự quá ít.


Thực ra Lâm Nguyệt Dao cũng ngưỡng mộ anh từ rất lâu rồi, hơn nữa giữa cô và Tần đại sư có không ít tin đồn, kết quả buồn cười là cô chưa từng gặp Tần đại sư một lần nào.



Tần đại sư gửi tặng Tô Đình Đình một tấm vé khiến Lâm Nguyệt Dao vô cùng đố kỵ.


Tần Lâm cười khẩy: "Tần đại sư gửi tặng cô? Sao tôi không biết nhỉ?"

Tô Đình Đình sững sờ: "Anh cũng quen Tần đại sư?"

Tần Lâm cười nói: "Đương nhiên là quen".


Tô Đình Đình nhíu mày, mặt đầy vẻ cảnh giác: "Tần đại sư gửi tôi đồ sao có thể nói cho anh biết được, anh với Tần đại sư thì có quan hệ gì chứ, hừ".


Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy rất cạn lời, loại người suốt ngày nói láo như Tô Đình Đình đúng là có da mặt dày thật.


Lâm Nguyệt Dao thở dài: "Chắc tớ không đi được rồi, lúc trước tớ có hỏi viện trưởng, cho dù có là chuyên gia cấp bậc phó viện trưởng cũng không đi được, yêu cầu thực sự cao quá".


Lần này bởi vì là hoạt động tập thể quy mô lớn trong phạm vi toàn tỉnh giữa Đông y và Tây y nên yêu cầu tham gia cũng rất nghiêm khắc, dù là phó viện trưởng cũng rất khó có tư cách lấy được thư mời.


Những bạn học khác đều lộ vẻ thất vọng, thở dài một hơi, bọn họ cũng muốn được giao lưu với Tần đại sư và các đại sư khác.


Tần Lâm nói: "Nếu em muốn đi, anh sẽ giúp em lấy được vé".


Tần Lâm nói xong, Lâm Nguyệt Dao liền sững sờ.


"Anh họ, thật hay giả vậy?"

Tần Lâm nói: "Đương nhiên là thật rồi, bọn em có mấy người, chỉ cần nói với anh là được".



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui