Y Võ Song Toàn


Trịnh Tiểu Long nhíu mày, ông ta tất nhiên đã từng nghe về cái tên Lôi Hồng này, không ngờ ông lớn xã hội đen tỉnh lỵ lại trẻ tuổi như vậy? Lại còn là một người phụ nữ xinh đẹp?

Nhưng chỉ sững sờ giây lát, Trịnh Tiểu Long lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng nói.


“Lôi Hồng thì làm sao? Dám động đến con trai tôi, có tin tôi sẽ quyết sống mái với cô không?!”

Trịnh Tiểu Long vừa dứt lời, một đám côn đồ đột nhiên xông vào cửa, Lão Toàn mang theo mấy chục đàn em cầm vũ khí xông đến, đứng bên cạnh Lôi Hồng nói.


“Chị Hồng, người đến rồi”.


Lôi Hồng điềm tĩnh nhấp một ngụm rượu vang, tao nhã nói.


“Quyết sống mái à, có thể thử xem”.


Lôi Hồng đánh đấm trong giang hồ lâu rồi, không hề sợ hãi trận chiến nhỏ nhoi này.


Trịnh Tiểu Long của là một thành phần hiếu chiến, hai bên tràn đầy mùi thuốc súng, trận chiến dường như có thể nổ ra bất cứ lúc nào.


Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một đoàn người đi vào, mấy người đàn ông cao to vây quanh một người đàn ông cao lớn đeo kính râm.


Sau khi vào phòng, người đàn ông đó sửng sốt giây lát, tháo kính râm xuống, cau mày.


“Tiểu Long? Sao ông lại ở đây?”

Người đến chính là Chu Cách!

Trịnh Tiểu Long sững sờ: “Anh Chu? Sao anh lại đến đây?”

Chu Cách không có thời gian để ý đến ông ta, mà đi thẳng đến chỗ Tần Lâm, cúi người một góc chín mươi độ.



“Cậu Tần, trước đây tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, có lỗi với cậu! Xin cậu tha thứ cho tôi”.


Tất cả mọi người lập tức ngây người.


Trịnh Tiểu Long đứng bên cạnh sững sờ há hốc mồm, Trịnh Húc ngồi dưới đất cũng rất ngạc nhiên.


Ngay khi Chu Cách tháo kính râm ra, tất cả mọi người đều nhận ra, đây là ảnh đế quốc tế, siêu sao võ thuật, Chu Cách!

Một nhân vật tầm cỡ như vậy lại cúi người xin lỗi Tần Lâm?

Tên Tần Lâm đó có thân phận gì vậy?

Tần Lâm liếc nhìn Chu Cách nói.


“Xem ra ông đã uống thuốc của tôi?”

Mặt mũi Chu Cách tràn đầy hổ hẹn nói: “Đúng vậy, vừa rồi bệnh tình của tôi đột nhiên trở nên nghiêm trọng, sống dở chết dở, nếu không có thuốc của cậu Tần, e là tôi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Một lần nữa tôi xin cảm ơn cậu, mong cậu Tần ghé nhà chơi, tôi nhất định sẽ chiêu đãi nhiệt tình!”

Tần Lâm nói: “Không cần chiêu đãi đâu, nể mặt Lôi Hồng tôi sẽ không so đo với ông về chuyện lúc trước nữa”.


Nói xong, Tần Lâm lại lấy từ trong túi ra bảy viên thuốc, bọc lại bằng giấy rồi đưa cho Chu Cách.


“Bảy viên thuốc này, mỗi tuần một viên, bốn mươi chính ngày sau sẽ khỏi bệnh, trong thời gian này, kiêng ăn dầu mỡ, ăn chay, kiên trì vận động sẽ đạt hiệu quả tốt nhất”.


Nói xong, Chu Cách nở nụ cười cúi người một lần nữa.


“Cảm ơn cậu Tần rất nhiều, cậu Tần không hổ là thần y, khoan dung độ lượng, Chu Cách tôi rất khâm phục cậu, cậu yên tâm, tôi sẽ không lấy không bảy viên thuốc này đâu”.


Nói xong, Chu Cách lấy trong túi ra một tấm chi phiếu đưa cho Tần Lâm.



“Cậu Tần, tôi đã ký tên lên tấm chi phiếu này nhưng chưa điền số tiền, cậu cứ tùy ý viết, chỉ cần trong khả năng của Chu Cách tôi, tôi sẽ không bao giờ mặc cả”.


Tấm chi phiếu này đã thể hiện thành ý của Chu Cách.


Nhưng thật lòng mà nói, Chu Cách cũng hiểu rằng, một vị đại sư giống như Tần Lâm chắc chắn không thể thiếu tiền, ông ta làm vậy cũng chỉ là để bày tỏ lòng xin lỗi mà thôi, mong Tần đại sưu không để ý chuyện trước đây mà coi ông ta là bạn.


Tần Lâm cũng không nói gì, nhận lấy tấm chi phiếu.


Chu Cách đột nhiên quay đầu, nhìn Trịnh Tiểu Long với đôi mắt lạnh lùng.


“Ông đem theo nhiều người như vậy đến đây định làm gì?”

Vẻ mặt Trịnh Tiểu Long vô cùng lúng túng, mặc dù ông ta cũng là ông lớn, là ngôi sao võ thuật trong giới giải trí, nhưng còn kém xa so với Chu Cách.


Trịnh Tiểu Long cúi đầu không dám ho he gì, vốn dĩ chính ông ta là người đuối lý, con trai ông ta Trịnh Húc chủ động gây sự, Tần Lâm và Lôi Hồng chỉ phản kháng lại bình thường thôi.


Vả lại, nếu đổi thành người khác mà dám quấy rối Lôi Hồng thì không bị chặt một tay đã là nhẹ rồi.


Chu Cách lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay lên tát.


‘Bốp’ một tiếng, tát thằng vào mặt Trịnh Tiểu Long, mặt ông ta lập tức hiện rõ năm dấu ngón tay.


Trịnh Tiểu Long bây giờ cũng là một nhân vật lớn, nhưng bị người khác tát trước mặt mọi người như vậy cũng không dám ho he phản kháng hay trách móc.


Bởi vì người tát ông ta là Chu Cách!

“Xin lỗi cậu Tần đi!”


Trịnh Tiểu Long cúi đầu nói: “Xin lỗi cậu Tần, tôi thay mặt con trai tôi xin lỗi cậu”.


Nói xong, Trịnh Tiểu Long đá vào mặt Trịnh Húc đang ngồi dưới đất.


“Còn không cút ra xin lỗi cậu Tần!”

Trịnh Húc ôm tay, lúc này đã bị dọa cho mặt mũi tái nhợt, vội vàng đứng dậy cung kính xin lỗi Tần Lâm.


“Xin lỗi cậu Tần, đều là lỗi của tôi”.


Người mà ngay cả Chu Cách cũng không dám chọc vào thì Trịnh Húc là cái thá gì.


Bố anh ta đã bị ăn phát tát rồi, anh ta tất nhiên không dám giả bộ nữa.


Tần Lâm tỏ ra mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, các người đi đi, tôi và Lôi Hồng còn muốn dùng bữa”.


“Vâng vâng”.


Đám người Trịnh Tiểu Long vội vàng rời đi, Tiểu Hồ Nương cũng nhân cơ hội này định chuồn đi, nhưng lại bị Trịnh Tiểu Long bắt lại.


“Con điếm cái này, chuyện ngày hôm nay đều do cô gây ra đúng không?”

Mặt Tiểu Hồ Nương biến sắc: “Không phải tôi, không liên quan gì đến tôi!”

Trịnh Tiểu Long cười lạnh: “Không liên quan đến cô? Con mẹ nó, bớt giở trò này với tôi, con trai tôi mà tôi không biết à? Nếu không phải do cô kích động thì nó sẽ chủ động gây sự chắc?”

Mặt mũi Tiểu Hồ Nương tái nhợt lại, cũng không dám nói lời nào, Trịnh Tiểu Long là một người độc ác, nếu muốn hành hạ cô ta thì rất đơn giản.


Trịnh Tiểu Long lạnh lùng hừ một tiếng: “Thấy cô đáng thương như vậy, tôi cũng lười xử lý cô, sau này đừng để tôi thấy cô xuất hiện trong giới giải trí nữa, nếu không đừng trách tôi độc ác!”

Nói xong, Trịnh Tiểu Long cho Tiểu Hồ Nương một cái bạt tai.


Nếu không phải thấy cô ta đáng thương thì Trịnh Tiểu Long đã định hủy một tay của cô ta rồi.


Tiểu Hồ Nương ăn thêm phát tát nữa, khóe miệng chảy máu, nửa bên mặt sưng vù lên.



Trịnh Tiểu Long là người luyện võ, một chiếc bạt tai khiến Tiểu Hồ Nương suýt nôn ra máu.


Nhưng đành chịu, người ta là nhân vật lớn, cô ta không thể phản kháng lại mà chỉ có thể cắn răng nhịn nhục.


Tên họ Tần kia, anh cứ đợi đấy!

......


Tần Lâm và Lôi Hồng cuối cùng cũng có thể yên tĩnh dùng bữa, nhát dao vừa nãy của Lôi Hồng quá ngầu, Tần Lâm rất tán thưởng khí chất anh dũng mà hiếm cô gái nào có được này của cô.


Khi đang ăn cùng Lôi Hồng, điện thoại của Tần Lâm đột nhiên reo lên, có tin nhắn Zalo.


“Anh rể! Giúp em!”

Tần Lâm thấy tin nhắn này thì đột nhiên thấy đau đầu.


Là em gái Trần Diên – Trần Khả Nhi.


Trần Diên nhờ Tần Lâm giúp đóng giả thành bạn trai vốn dĩ là một việc khá đơn giản, Trần Diên khá thẹn thùng lại hướng nội, nên nhiều khi không muốn làm phiền Tần Lâm.


Nhưng cô em gái Trần Khả Nhi của Trần Diên thì không dễ chơi chút nào.


Chỉ nói đến chuyện lần trước ở sân bay, cô gái này lừa Tần Lâm hô hấp nhân tạo cho mình, sau đó chụp ảnh uy hiếp đã khiến Tần Lâm khá đau đầu.
Cô nhóc này nhắn tin chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.


“Làm gì?”

Trần Khả Nhi nhắn lại.


“Anh rể! Em muốn đến Đông Hải tham gia họp nhóm, anh đi cùng em!”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui