Y Võ Song Toàn


Sau khi dùng bữa xong, Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương đưa Tần Nha Nha và Tống Diễm Linh về nhà, Tống Diễm Linh vừa mới rời khỏi nhà họ Tống, vì vậy mới để cô tạm thời ở trang viên Thanh Mai, tiện thể chăm sóc cho Nha Nha.


Mặc dù Tần Lâm đối xử với Nha Nha rất tốt, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, không thể chăm sóc cô bé kĩ càng như phụ nữ được.


Tần Lâm ngồi lên xe của Lôi Hồng, hai người ngồi ở hàng ghế sau, đột nhiên Lôi Hồng lên tiếng.


“Trên đường dù sao cũng không có chuyện gì làm, hay là cậu Tần giúp tôi khám thử xem tôi có bệnh gì không?”

Điểm lợi hại của Đông y là bắt mạch, nhịp đập của hai cổ tay có thể phản ánh tình trạng thể chất của một người, không cần phải có một trang thiết bị quy mô lớn nào cả, có thể chẩn đoán mọi lúc mọi nơi.


“Được thôi”.


Dù sao cũng đang nhàn rỗi, Tần Lâm liền bắt mạch cho Lôi Hồng.


Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Lôi Hồng khá tốt, hơn nữa thể chất cơ thể cũng không tệ, có thể cô thường xuyên luyện tập nên sẽ không có vấn đề gì đâu.


Sau khi bắt mạch, Tần Lâm đột nhiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Lôi Hồng một cách khó hiểu, nhưng không hề lên tiếng.


Lôi Hồng mỉm cười: “Sao thế, cậu Tần, tôi có vấn đề gì sao?”

Tần Lâm lắc đầu: “Không có gì, tay còn lại”.


Nói xong, Tần Lâm nắm lấy tay còn lại của Lôi Hồng rồi bắt đầu bắt mạch.


Thông thường, ngay cả đối với những căn bệnh khó chữa, quá trình bắt mạch của Tần Lâm rất ít khi hơn hai phút, nói chung là anh có thể chẩn đoán được bệnh ngay khi đặt tay lên cơ thể bệnh nhân, chẩn đoán thêm một lúc nữa chỉ để chắc chắn một trăm phần trăm mà thôi.



Nhưng Tần Lâm đã bắt mạch cho Lôi Hồng hơn hai mươi phút, đổi tay qua lại tận mấy lần, cuối cùng xe cũng đã đến nơi rồi, Tần Lâm không còn cách nào khác, bèn buông tay ra.


Ánh mắt Lôi Hồng hơi khó hiểu nhìn Tần Lâm, có chút mong chờ hỏi.


“Cậu Tần, có vấn đề gì thế?”

Tần Lâm lắc đầu: “Không rõ lắm, khi về tôi sẽ xem xét lại”.


Nói xong, Tần Lâm mặt mày đầy tâm trạng bước xuống xe.


Sau khi Tần Lâm rời đi, tài xế bỗng quay đầu lại, bất lực nhìn Lôi Hồng.


“Chị Hồng, đây là bệnh di truyền ba đời, chắc chị sẽ không hy vọng cậu ấy sẽ chữa được cho chị chứ?”

Lôi Hồng không nói lời nào, nhưng ánh mắt của Tần Lâm lại tối sầm lại.


Có thể hy vọng sao?

Cô cũng không nói chắc được.


Tần Lâm là người có y thuật lợi hại nhất mà Lôi Hồng từng thấy, nếu ngay cả Tần Lâm cũng không thể chữa khỏi bệnh cho cô, thì thật sự đây là số mệnh an bài rồi.


Vẻ mặt lo lắng vừa rồi của Tần Lâm không giống với thường ngày, thật ra thì có cho Lôi Hồng một chút niềm tin, nói không chừng anh thực sự có cách giải quyết.


...



Vào nhà bệnh nhân, Tần Lâm bỗng suy nghĩ lại, vừa rồi mạch của Lôi Hồng thật sự rất kỳ quái, cụ thể kỳ quái ở chỗ nào thì không thể nói rõ được, Tần Lâm nhất thời vẫn chưa hiểu ra, sợ là phải xem qua sách y học một lần nữa mới được.


Tần Lâm đi suốt nhưng vẫn không chú ý tới xung quanh, lúc này mới nhìn quanh một lượt để xem trong căn nhà này có gì.


Bên ngoài trông vô cùng bình thường và giản dị, còn bên trong thì cực kỳ sang trọng, toàn bộ là đồ nội thất bằng gỗ nguyên khối cao cấp, hơn nữa còn là kết cấu mộng và chốt, hoàn toàn không có formaldehyd*, trang trí vô cùng sang trọng trang nhã, vừa nhìn liền biết được là người có tiền.


* formaldehyd: chất hóa học HCHO

Hơn nữa, khung cảnh sân vườn cũng cực kỳ đẹp, cũng cách thành phố rất xa, điều này cho thấy người sống ở đây không chỉ giàu mà còn vô cùng nhàn hạ.


Nếu bận rộn công việc thì sẽ như Chúc Linh Linh, phải sống ở một nơi thuận tiện trong trung tâm thành phố.


Sau khi Tần Lâm bước vào nhà, bỗng một người đàn ông đeo khẩu trang bước xuống lầu, khi nhìn thấy Lôi Hồng và Tần Lâm xuất hiện, ông ta khẽ gật đầu.


“Tiểu Hồng đến rồi, đây là vị thần y mà cháu nhắc đến sao?”

Vừa nghe thấy giọng nói, Tần Lâm cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhìn mặt lại không nhớ ra ai.


Lôi Hồng gật đầu, rồi nói với Tần Lâm: “Đây là Ảnh Đế quốc tế, Chu Cách”.


Nói xong, người đàn ông tháo khẩu trang xuống, sau đó Tần Lâm mới có thể nhìn rõ ông ta thật sự là Chu Cách.


Chu Cách nổi tiếng khi còn rất trẻ, mười tám tuổi đã nổi tiếng sau một đêm qua một bộ phim võ thuật, bước chân vào Hollywood ở tuổi hai mươi, có vô số bộ phim kinh điển và là chuẩn mực trong toàn ngành điện ảnh.



Ông ta vô cùng có địa vị ở quốc tế, và có rất nhiều người hâm mộ ở nước ngoài, thậm chí còn có fan ngoại quốc tổ chức hẳn một ngày lễ cho Chu Cách.


Có thể nói, ảnh hưởng của Chu Cách đến quốc tế là hàng đầu Hoa Hạ, nếu Chu Cách số hai thì không ai số một.


Trong giới giải trí, ông ta chính là một trong những nhân vật nổi tiếng nhất.


Bởi vì đã nổi tiếng từ sớm nên có rất nhiều công ty có cổ phần của ông ta, giống như Mã Lương Điền vậy, CEO hàng đầu của ngành giải trí, người có thể kiểm soát số phận của nhiều công ty công ty đại diện, đây mới gọi là bá chủ thực sự của giới giải trí.


Chu Cách thậm chí còn quyền lực hơn nữa, bản thân ông ta là một diễn viên có sức ảnh hưởng lớn, lại là ông chủ phía sau, ông ta có rất nhiều quyền lực, vận mệnh của một vài người nổi tiếng trong giới đều nằm trong tay ông ta.


Chu Cách bình thường vô cùng khiêm tốn, nhưng chỗ nào cũng có bất động sản, lần này đến Đông Hải còn ở lại mấy ngày, chủ yếu là vì để cho Lôi Hồng giới thiệu.


Sau khi Chu Cách tháo khẩu trang ra, liền bắt tay Tần Lâm nói.


“Không ngờ cậu trẻ tuổi như vậy mà lại có được sự tin tưởng của Tiểu Hồng, xem ra cậu cũng đặc biệt xuất chúng lắm đây”.


Chu Cách có phong thái của bậc bề trên, cộng thêm tuổi tác cũng không còn trẻ nên khiến người ta nể phục.


Tần Lâm nói: “Ông Chu không khỏe ở chỗ nào vậy?”

Chu Cách đáp: “Gần đây khớp của tôi bị đau và sưng tấy, đi lại và làm việc cũng rất khó khăn, đau không chịu nổi”.


Tần Lâm nghe xong liền nhíu mày: “Xin hỏi một câu, bình thường ông Chu sinh hoạt như thế nào, có tật xấu gì không?”

“Hỗn láo!”

Ngay khi Tần Lâm nói xong, Chu Cách chưa kịp trả lời thì đột nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ bước xuống lầu, trông khoảng tầm ba mươi tuổi, cô ta chau mày, lộ ra vẻ khó chịu.



“Ông Chu sinh hoạt vô cùng có chừng mực, không có tật xấu gì cả, cậu đừng có ăn nói bậy bạ”.


Là một ông lớn trong làng giải trí, chỉ cần ông ta muốn, đương nhiên sẽ có một số phụ nữ chủ động bò lên giường.


Đây vốn là một bí mật mở, ngay cả trẻ con cũng biết quy tắc bất thành văn của các ngôi sao nữ, vậy nên Tần Lâm mới hỏi câu này.


Nếu sống không chừng mực và buông thả quá mức, thì tình trạng bệnh sẽ không giống với người thường.


Người phụ nữ này tên Triệu Thiến, là người đại diện của Chu Cách, đồng thời cũng là phó tổng giám đốc của công ty giải trí Chu Cách và là cánh tay phải của ông ta.


Triệu Thiến cũng rất nổi tiếng trong giới giải trí, đã có trong tay không ít nhân vật nổi tiếng, cũng đã phong sát nhiều tên tuổi lớn, còn về việc bảo vệ quyền lợi và lợi ích của Chu Cách thì không cần phải bàn.


Bình thường để duy trì hình ảnh của mình, Chu Cách rất ít khi cáu gắt với người khác, ông ta chỉ để Triệu Thiến làm những việc này.


Sau khi Triệu Thiến bước xuống lầu, cô ta cau mày nhìn Tần Lâm, vẻ mặt có chút không vui.


“Cậu là ai, tốt hơn hết cậu hãy tự chịu trách nhiệm cho những gì mình nói”.


Lôi Hồng cau mày, nói: “Chị Triệu, đừng căng thẳng như vậy, đây là vị thần y tôi mời đến để khám cho ông Chu”.


Triệu Thiến nhìn sang Lôi Hồng, có phần ghen tị, dù sao Lôi Hồng cũng là nhân vật lớn của tỉnh lỵ, nhưng hiện tại cô ta lại đang ở trên địa bàn của người khác.


“Ông Chu, chỉ là thấp khớp mà thôi, tôi đã tìm được thần y rồi, anh Điền, mời anh xuống cho!”

Sau khi Triệu Thiến nói xong, một người đàn ông trung niên mặc áo blu trắng, đeo mắt kính gọng vàng bước xuống cầu thang, xem ra rất có dáng vẻ của một bác sĩ Đông y có tiếng.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui