Khi nhìn thấy giám đốc Đỗ, tất cả mọi người đều sững sờ, quay sang nhìn nhau với gương mặt hoang mang.
Người khác là giả nhưng giám đốc Đỗ này chắc là thật nhỉ, dù sao người ta cũng có thể tự ý ra vào hội trường, cộng thêm bộ quần áo và huy hiệu trước ngực, nhìn có vẻ là giám đốc quản lý tài sản thật.
“Giám đốc Đỗ? Ông là giám đốc Đỗ nào?”
Cao Chí Văn hơi không tin, bước lên hỏi.
Giám đốc Đỗ sững sờ giây lát, lấy thẻ công tác của mình ra đưa cho Cao Chí Văn nói.
“Tôi là phó tổng giám đốc của Bất động sản Hà Thị, cũng là giám đốc quản lý tài sản của lâu đài Seattle, tên là Đỗ Văn Minh, anh còn muốn kiểm tra gì nữa?”
Đỗ Văn Minh không chỉ có thẻ công tác còn có thông tin trên google, rất dễ dàng tra ra thân phận của Đỗ Văn Minh.
Đỗ Văn Minh cũng là một nhân vật rất quan trọng trong Bất động sản Hà Thị.
Bất động sản Hà Thị nổi tiếng với tài sản, công tác quản lý tài sản làm rất tốt, có thể nói là đứng đầu ngành, nên Đỗ Văn Minh là một nhân vật rất quan trọng trong công ty, thường xuyên xuất hiện trong các cuộc họp báo.
Tất cả mọi người lúc này đều ngẩn người, Đỗ Văn Minh đã đích thân nói rồi, còn có thể là giả sao?
“Ông Đỗ, anh ta là chủ bỏ tiền ra thuê nơi này thật à?”
Đỗ Văn Minh nhíu mày, đưa bản hợp đồng ra cho mọi người xem.
“Đây, giấy trắng mực đen rõ ràng, chủ sở hữu, Trần Khả Nhi”.
Phan Đình Đình trợn to mắt, không thể tin vào kết quả này, nhíu mày nói.
“Không thể nào, đây chắc chắn là giả, cô ta đã mua chuộc ông, bảo ông diễn kịch đúng không?”
Đỗ Văn Minh cười khinh bỉ: “Cô gái này, cô đang nói giỡn à?”
Khi nói, Đỗ Văn Minh còn cố ý để lộ chiếc đồng hồ chói lóa của mình ra.
Đỗ Văn Minh có thân phận gì?
Ông ta là giám đốc tài sản của Bất động sản Hà Thị, lương tiền triệu mỗi năm, chiếc đồng hồ Rolex bằng vàng trên tay có giá hơn hai trăm nghìn tệ.
Hiển nhiên, Đỗ Văn Minh sẽ không bao giờ bị mua chuộc bằng thủ đoạn thông thường, vả lại với thân phận của ông ta, chắc chắn chẳng thể nào bị mua chuộc bằng tiền.
Vì vậy tất cả đám bạn học đều chết lặng.
“Lâu đài này là của Trần Khả Nhi thật à?”
Đỗ Văn Minh lạnh lùng hừ một tiếng: “Không thì sao, chả lẽ của các bạn à?”
Nói xong, điện thoại của Đỗ Văn Minh reo lên.
“Cô Trần, là cuộc gọi video từ chủ tịch Hà Niệm Anh của chúng tôi, lâu đài Seattle này khá đặc biệt vì thế cần cô và chủ tịch của chúng tôi gọi điện video rồi ký tên”.
Trần Khả Nhi sững sờ, máy móc gật đầu.
“Được, được”.
Cô đi đến cầm điện thoại và chấp nhận cuộc gọi video.
Quả nhiên Hà Niệm Anh xuất hiện trên điện thoại!
“Chào cô Trần Khả Nhi, tôi là Hà Niệm Anh, giờ tôi sẽ xác nhận với cô một số điều về lâu đài Seattle”.
Sau đó, Hà Niệm Anh đọc một số thủ tục, rồi chúc mừng Trần Khả Nhi, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Mọi người đều nhìn thấy cuộc gọi video của Hà Niệm Anh, hơn nữa Hà Niệm Anh đã gọi tên Trần Khả Nhi trong video, chắc chắn không sai.
Như vậy, Tần Lâm thực sự đã mua lâu đài này cho Trần Khả Nhi?
Phải giàu có cớ nào mới làm được điều này chứ?
Lẽ nào từ đầu đến cuối những gì Tần Lâm nói đều là sự thật chứ không phải lời phét lác?
Trần Khả Nhi cũng ngây ngốc.
Anh rể thực sự đã tặng cô một tòa lâu đài?
Trần Khả Nhi nhìn bản hợp đồng trước mặt, cảm thấy rất khó tin.
“Anh rể, anh giàu đến thế cơ à?”
Trần Khả Nhi hỏi nhỏ.
Tần Lâm cười nhạt: “Em nghĩ sao?”
Trần Khả Nhi nở nụ cười vui vẻ xen lẫn ngạc nhiên, kéo tay Tần Lâm nói.
“Anh rể, em phát hiện anh trâu bò thật đó!”
“Giỏi đánh nhau lại còn nhiều tiền nữa, sao anh thích chị em vậy! Hay là anh chia tay chị em đi, chúng ta yêu nhau!”
Tần Lâm cạn lời, trừng mắt nhìn Trần Khả Nhi: “Chị em người lớn hơn em rất nhiều”.
“Này, anh nói gì vậy, em cũng rất người lớn đó, ok!”
Lâu đài đã là của Trần Khả Nhi rồi vậy tất cả đồ đạc bên trong cũng là của cô, bức tranh kia dù có quý giá hơn nữa thì cô cũng không phải bồi thường.
Đó là của Trần Khả Nhi, cô có muốn đốt thì người khác cũng không quản được.
Vì vậy mọi người tham quan một vòng xong, liền rời đi.
Đám bạn học hợm hĩnh này vừa rồi còn tỏ thái độ, muốn cắt đứt quan hệ với Trần Khả Nhi.
Giờ biết Trần Khả Nhi có tiền thì muốn nịnh hót, nhưng cũng không có mặt mũi nào mà tiếp chuyện.
Trần Khả Nhi và Tần Lâm thăm quan lâu đài cả buổi, nơi này thật sự rất xa hoa, y như cung điện vậy.
“Anh rể, sau này em có thể đến đây ở bất cứ lúc nào, đúng không ạ?”
Tần Lâm mỉm cười: “Tất nhiên rồi, đây là lâu đài của em, khi nào em không ở thì cũng có thể cho thuê với giá trăm nghìn môt ngày”.
“Woa, đúng nhỉ, vậy sau này em sẽ phát tài rồi!”
Trần Khả Nhi cực kì thích, đi dạo hơn nửa tiếng đồng hồ mới dừng lại.
Sau khi hai người rời khỏi lâu đài, Tần Lâm nói: “Giờ anh đưa em về nhà nhé, anh cũng phải về Đông Hải rồi”.
Trần Khả Nhi sững sờ: “Anh rể, anh là người Đông Hải à?”
“Ừ, anh đưa em xong sẽ phải về luôn”.
Tròng mắt Trần Khả Nhi đảo một vòng: “Anh rể, anh giúp người thì giúp cho trót, em còn có chuyện cần anh giúp đỡ!”
Tần Lâm cạn lời, chị em nhà này đều có cái tật này à? Giúp người thì giúp cho trót, không biết trót đến lúc nào?
Trần Khả Nhi thấy sắc mặt của Tần Lâm thì vội vàng nói.
“Anh rể, anh đừng lo lắng, không phải chuyện gì to tát đâu, chỉ là ở trường em có chút việc, anh đến một chuyến giúp em là được rồi”.
Tần Lâm nhíu mày: “Trường em có việc? Em nói rõ ràng ra đi”.
Trần Khả Nhi do dự, cuối cùng bất lực nói.
“Thầy cô trường em muốn gọi phụ huynh đến...”.
“......”.
Tần Lâm cạn lời, Trần Khả Nhi đã là sinh viên đại học rồi! Sinh viên đại học mà còn đến nỗi gọi phụ huynh nữa, chẳng hiểu kiểu gì!
“Em gây rắc rối gì vậy?”
Trần Khả Nhi bĩu môi: “Cũng không phải là rắc rối, chỉ là em mãi không qua luận văn tốt nghiệp, thầy giáo hướng dẫn chửi em ngu, em tức quá đốt râu của ổng!”
“......”.
Tần Lâm lập tức quay người đi: “Anh không lo được chuyện này đâu”.
Học sinh nghịch ngợm là chuyện bình thường, nhưng Tân Lâm chưa thấy ai nghịch từ nhỏ đến lúc học đại học, anh có linh cảm đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.
Không ngờ Trần Khả Nhi lại xông lên, nhảy bổ lên lưng Tần Lâm, vòng tay ôm cổ anh, hai chân vòng qua eo, cơ thể dính chặt vào lưng anh như một con bạch tuộc quấn lấy Tần Lâm.
“Anh rể!”
Tần Lâm cạn lời: “Em như thế còn ra thể thống gì, mau xuống đi!”
“Không! Nếu anh không đồng ý với em, em sẽ nói với chị em rằng anh thô lỗ, bắt nạt em, dù sao em vẫn còn ảnh anh hôn em!”
Tần Lâm lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy em cứ nói đi”.
Anh với Trần Diên vốn chỉ là giả vờ, nên anh cũng không quan tâm, cô nhóc này muốn ép buộc anh chỉ bằng bức ảnh đó? Đúng là buồn cười.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...