Mọi người đều đang nói chuyện cười, rõ ràng không ai tin Tần Lâm thật sự có thể mua được lâu đài.
Trần Khả Nhi cau mày, cảm thấy có chút mất mặt, sau đó cô nhéo ở phía dưới Tần Lâm.
“Anh rể, anh phiền chết đi được!”
Tần Lâm bất lực, sau đó lấy điện thoại ra rồi nói: “Để anh liên lạc một lát”.
Chẳng mấy chốc, Hà Niệm Anh đã nhấc máy.
“Tiểu sư huynh, tôi là Hà Niệm Anh đây, sư huynh cần gì?”
“Lâu đài Seattle ở tỉnh lỵ là sản nghiệp của bên sư muội đúng không?”
“Đúng vậy, tiểu sư huynh thích sao?”
“Ừm, tôi sẽ mua”.
“Tiểu sư huynh xa cách như thế làm gì, chỉ là một tòa lâu đài cỏn con mà thôi, làm sao có thể lấy tiền được...”
Tần Lâm cười đáp: “Không sao, nhân viên cũng cần lương mà, tôi cũng không thiếu tiền, gọi người làm hợp đồng cho tôi đi”.
“Vâng, tiểu sư huynh”.
Hà Niệm Anh cũng không xem là người ngoài gì, tuy đã từng là người giàu nhất nước, nhưng bà ấy cũng biết rằng Tần Lâm cũng có tiền không kém.
Những người ở cùng sư phụ sao có thể thiếu tiền được chứ?
Phát chút tiền coi như tiền thưởng cho nhân viên.
Chỉ nói đơn giản vài câu, mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi.
Sau khi anh cúp máy, mọi người vẫn còn đang cười.
Cao Chí Văn cười ngặt nghẽo, anh diễn cũng khoa trương quá rồi.
“Người anh em, tôi thấy anh diễn cũng giống đấy, lúc nãy anh gọi điện cho ai thế? Chắc không phải là người giàu nhất nước Hà Niệm Anh đấy chứ, ha ha ha!”
Không ai ở đây tin rằng Tần Lâm có thể mua lâu đài, tiền thuê đã là một trăm nghìn tệ một ngày, nếu mua thì chắc chắn sẽ là con số trên trời, căn bản phải giàu có đến mức bọn họ không thể tưởng tượng ra nổi.
Phan Đình Đình che miệng cười không ngớt: “Khả Nhi, bạn trai cô cũng hài hước ghê nhỉ, chắc chưa từng mua nhà đúng không?”
“Đừng nói đến tòa lâu đài này, cho dù có mua cửa hàng mặt phố ở khu thương mại cũng phải cần rất nhiều thủ tục, trước khi bán, ký hợp đồng, trang trí, giao hàng, bảo trì tài sản, xử lý bất động sản...
mới có thể mua được, chứ đừng nói đến việc muốn mua tòa lâu đài đó”.
“Cô cho rằng đang mua rau sao, một tay đưa tiền một tay đưa hàng à? Tôi xin đấy, lần sau có diễn thì cũng phải kiểm tra một chút, mua nhà không phải làm như vậy đâu, quy trình thực hiện cơ bản cũng chẳng biết kia kìa?”
Tần Lâm cười nhạt: “Quy trình cơ bản? Cô mua nhà thì cần, còn tôi thì không”.
Đùa đấy à, mua nhà với Hà Niệm Anh thì cần gì quy trình chứ?
Trang viên Thanh Mai trước đây, Tần Lâm cũng chẳng cần làm thủ tục gì cả, hiện tại nó vẫn đứng tên anh đấy thôi.
Trang viên Thanh Mai còn trị giá vài trăm triệu, huống chi một tòa lâu đài nhỏ bé này.
Cao Chí Văn cười nhạo: “Anh bạn à, bốc phét không tính thuế đúng không? Vậy ý của anh là cả tòa lâu đài kia trở thành của anh rồi ư?”
Tần Lâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Một tiếng nữa nó sẽ là của tôi, nói chính xác là tôi sẽ tặng cho Khả Nhi”.
“Được, vậy chúng tôi sẽ đợi anh một tiếng, đi thôi, chúng ta còn thời gian mà, chúng ta đi quán bar chơi một lát nhé? Sau đó sẽ đến tòa lâu đài của vị sư huynh này chơi, có được không?”
Phan Đình Đình đầy vẻ thích thú: “Được, tôi cũng muốn xem xem, Trần Khả Nhi rốt cuộc có thành công chúa được hay không!”
Trần Khả Nhi cau mày, mặt đầy ai oán.
Anh rể sao lại bốc phét đến vậy được chứ!
“Anh rể, anh sao vậy, sao anh lại nói bừa như thế, lát nữa chẳng phải em sẽ bị bạn học chê cười hay sao?”
Tần Lâm nhìn bộ dạng của Trần Khả Nhi, cảm thấy cũng khá thú vị, bèn giễu cợt nói.
“Sao thế, em mất mặt rồi sao? Vậy tại sao lúc em lén chụp ảnh anh lại không cho anh mặt mũi đi”
Tần Lâm vẫn không nói cho Trần Khả Nhi biết sự thật, cứ để cho con nhỏ này lo lắng một chút cũng tốt.
Trần Khả Nhi tức giận, trợn mắt nhìn Tần Lâm.
Sau đó nói nhỏ: “Anh rể, anh cũng quá nhỏ nhen rồi đó.
Em chỉ chụp mỗi tấm hình mà thôi, em cũng đâu gửi cho chị em xem, vậy mà anh đã làm em mất mặt như thế này rồi, hừm!”
Tần Lâm mỉm cười, nhưng không nói thêm lời nào, mọi người lập tức dọn đồ để đi sang quán bar bên cạnh.
Bởi vì Tần Lâm đã nói sau một giờ nữa, vậy sau khi các thủ tục hoàn thành thì tòa lâu đài Seattle sẽ thuộc về anh.
Vì vậy mọi người đã giết thời gian ở quán bar, đợi sau một tiếng sẽ đi xem trò đùa của Tần Lâm.
Ngay khi vào quán bar, lập tức vang lên một loại nhạc rock nặng đến chói tai, có thanh niên nam nữ đang nhảy tung tăng trên sàn, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, thật khiến cho người ta sôi máu.
Dù gì họ đều là những người trẻ tuổi, sau khi vào thì cũng chơi đùa một hồi, uống vài ly rượu rồi bắt đầu lên sàn nhảy.
Tần Lâm không thấy hứng thú với mấy thứ này, chỉ ngồi yên vị ở ghế.
Trần Khả Nhi và những người khác đều lên sân khấu để nhảy, được một lúc thì Phan Đình Đình gần như nhảy cẫng lên.
“Ai thế!”
Âm thanh tuy rất lớn nhưng vẫn bị âm nhạc lấn át, sau khi cô ta hét lên, mọi người lập tức quay lại nhìn, một gã thanh niên lưu manh đầu trọc đang đứng ở sau Phan Đình Đình.
Còn Phan Đình Đình đang giữ lấy mông cô ta với vẻ mặt giận dữ.
Cơ thể của Phan Đình Đình khá đẹp, cộng thêm việc đang nhảy rất sung, đột nhiên cô ta cảm thấy có ai đó phía sau đang chạm vào mông mình.
“Anh bị điên à, sờ mông tôi làm gì!”
Phan Đình Đình trừng mắt nhìn gã, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Gã Tiểu Hoàng Mao cười khẩy: “Sờ mông cô thì sao, cô ở đây ưỡn ẹo thế này, không phải là để cho đàn ông sờ sao? Giả vờ cái gì chứ!”
Phan Đình Đình trợn tròn mắt: “Nói bậy! Còn lâu tôi mới cho anh sờ, chồng ơi, hắn ta sờ em!”
Phan Đình Đình vỗn đã kiêu ngạo thành thói quen, cô ta sẽ không thể nào để cho mấy tên côn đồ này có mặt mũi được.
Vừa rồi Cao Chí Văn đã đắc tội với Phan Đình Đình, bây giờ vừa hay có dịp để thể hiện, ngay lập tức anh ta tung cú đá.
Bụp!
Cao Chí Văn đá thẳng vào bụng của tên côn đồ, tên Tiểu Hoàng Mao vốn đã say khướt, khi bị đá thì trực tiếp phun hết ra.
Sau đó té ập xuống sàn nhảy, nằm ngửa trên mặt đất rồi nôn mửa.
Mọi người xung quanh nhìn thấy, nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, chuyện gì cũng có thể xảy ra ở quán bar, uống quá chén rồi đánh nhau cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Cao Chí Văn có chút hoảng hốt, không ngờ rằng cú đá này lại trúng vào bụng.
“Đình Đình, chúng ta mau về trước đi, đừng nhảy nữa, uống nhanh rồi đi”.
Cao Chí Văn giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng lại hơi hoảng sợ, sợ rằng sẽ bị báo thù nên nhanh chóng kéo Phan Đình Đình ra hỏi sàn nhảy.
Tuy Phan Đình Đình không quan tấm lắm, nhưng cô ta cũng đành đi theo Cao Chí Văn.
Quay trở lại ghế ngồi, nhìn thấy Tần Lâm vẫn đang ở đây uống rượu, Phan Đình Đình bèn hừ lạnh một tiếng.
“Nhàm chán quá rồi đấy, đến nhảy cũng không đi, người thành thật như thế này, lỡ may có xảy ra chuyện, e là cũng chẳng giải quyết được đâu”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...