Trước đó khi Tần Lâm nói Ninh Xuân Thu là lang băm, cho dù nói rõ ràng có căn cứ nhưng mọi người cũng chưa chắc đã tin.
Dù sao thì một bác sĩ trẻ tuổi như vậy, xét về y thuật Đông y sao có thể so sánh được với thần y Ninh Xuân Thu chứ?
Nhưng thủ thuật Hồi Xuân Thủ mà Tần Lâm vừa sử dụng đã chinh phục tất cả mọi người.
Cho dù có biết Đông y hay không thì đều nhận ra Tần Lâm chắc chắn lợi hại hơn tên Ninh thần y đó rất nhiều, ông ta bất lực trước sự lên cơn của người bệnh, không những lớn tiếng kêu cứu mà thậm chí còn đánh người bệnh.
Bác sĩ như thế xứng với hai chữ thần y sao?
Tần Lâm ngồi bên giường bệnh, bắt mạch cho Đoàn Bảo Đông.
Vài phút sau anh bỏ tay ra rồi hỏi.
“Ăn uống của người bệnh có chút vấn đề, uống rượu quanh năm đúng không?”
Ông Long đáp: “Không sai, anh Đông thích uống rượu, chốc chốc lại uống, có điều tửu lượng của anh Đông rất tốt, uống bao nhiêu cũng không say”.
Tần Lâm lắc đầu: “Không phải như vậy, chỉ làdo bệnh nhân bị nóng gan quá mức nên mới có khả năng chống lại mùi rượu”.
“Nhìn thì có vẻ như uống nghìn chén không say, nhưng trên thực tế đều đang vượt quá chức năng cơ thể của ông ấy”.
“Bây giờ bệnh ngày càng tiến triển xấu, chức năng của gan có thể hồi phục lại trạng thái bình thường, tôi phải xả hết hơi rượu trước đây ra mới giúp ông ấy có được trạng thái như bây giờ”.
Sau đó Tần Lâm chỉ vào Lưu Minh Đức ở phía sau rồi nói.
“Đưa tôi xem đơn thuốc mà ông ta kê”.
Ông Long vội gật đầu, lấy ra một tờ giấy từ ngăn kéo đưa cho Tần Lâm.
Lướt nhìn qua một lượt, Tần Lâm lắc đầu.
“Đơn thuốc này giống hệt với phế vật của tên tự xưng là thần y kia, một mực nói là bồi bổ nhưng chỉ khiến bệnh tình của người bệnh trở nên nghiêm trọng chứ không có lợi”. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Tần Lâm quay đầu nhìn Diệp Vãn Nhi.
“Em Vãn Nhi, người bệnh xảy ra chuyện không phải là lỗi của em, mà do chính đơn thuốc này có vấn đề”.
Diệp Vãn Nhi thở phào, nhìn thấy Đoàn Bảo Đông như vậy, ít nhiều gì cô ấy cũng thấy tự trách mình, Tần Lâm nói như thế trong lòng cô cũng dễ chịu hơn nhiều.
Mặc dù Tầm Lâm còn trẻ tuổi, nhưng ngồi ở đó rất có phong thái của một vị đại sư.
Phong thái của Ninh Xuân Thu dựa vào tạo hình, trang phục, tuổi tác cùng với tiếng tăm mới có thể đem lại cảm giác của một vị đại sư cho mọi người.
Còn Tần Lâm chỉ mặc bộ quần áo bình thường, không có bất cứ tạo hình gì liên quan đến Đông y.
Nhưng lúc này anh ngồi ở đó lại đem đến cho mọi người cảm giác của một bậc thầy y học.
Đây mới là cao nhân nói chuyện dựa vào thực lực thực sự!
“Thần y, xin hỏi chữa trị cho anh Đông như thế nào?"
Tần Lâm đáp: “Chữa trị không khó, bảo bọn họ đi hết đi”.
Ông Long đứng dậy, nói với các bác sĩ khác.
“Cảm ơn mọi người hôm nay đã tới, có điều có vị tiểu thần y này ở đây rồi nên không cần đến sự giúp đỡ của mọi người nữa, mời các vị rời đi”.
“Yên tâm, chi phí điều trị tôi sẽ trả đầy đủ, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của mọi người”.
Các vị bác sĩ có chút không bằng lòng, bọn họ muốn xem Tần Lâm chữa trị thế nào, kết quả người ta đã hạ lệnh đuổi khách, rõ ràng là không muốn bọn họ học y thuật.
Đúng là đáng tiếc thật.
Sau khi mọi người rời đi, Tần Lâm cởi áo của Đoàn Bảo Đông.
“Đưa ít rượu đến đây”.
Trước đó khi Tần Lâm nói Ninh Xuân Thu là lang băm, cho dù nói rõ ràng có căn cứ nhưng mọi người cũng chưa chắc đã tin.
Dù sao thì một bác sĩ trẻ tuổi như vậy, xét về y thuật Đông y sao có thể so sánh được với thần y Ninh Xuân Thu chứ?
Nhưng thủ thuật Hồi Xuân Thủ mà Tần Lâm vừa sử dụng đã chinh phục tất cả mọi người.
Cho dù có biết Đông y hay không thì đều nhận ra Tần Lâm chắc chắn lợi hại hơn tên Ninh thần y đó rất nhiều, ông ta bất lực trước sự lên cơn của người bệnh, không những lớn tiếng kêu cứu mà thậm chí còn đánh người bệnh.
Bác sĩ như thế xứng với hai chữ thần y sao?
Tần Lâm ngồi bên giường bệnh, bắt mạch cho Đoạn Đông Bảo.
Vài phút sau anh bỏ tay ra rồi hỏi.
“Ăn uống của người bệnh có chút vấn đề, uống rượu quanh năm đúng không?”
Ông Long đáp: “Không sai, anh Đông thích uống rượu, chốc chốc lại uống, có điều tửu lượng của anh Đông rất tốt, uống bao nhiêu cũng không say”.
Tần Lâm lắc đầu: “Không phải như vậy, chỉ làdo bệnh nhân bị nóng gan quá mức nên mới có khả năng chống lại mùi rượu”.
“Nhìn thì có vẻ như uống nghìn chén không say, nhưng trên thực tế đều đang vượt quá chức năng cơ thể của ông ấy”.
“Bây giờ bệnh ngày càng tiến triển xấu, chức năng của gan có thể hồi phục lại trạng thái bình thường, tôi phải xả hết hơi rượu trước đây ra mới giúp ông ấy có được trạng thái như bây giờ”.
Sau đó Tần Lâm chỉ vào Lưu Minh Đức ở phía sau rồi nói.
“Đưa tôi xem đơn thuốc mà ông ta kê”.
Ông Long vội gật đầu, lấy ra một tờ giấy từ ngăn kéo đưa cho Tần Lâm.
Lướt nhìn qua một lượt, Tần Lâm lắc đầu.
“Đơn thuốc này giống hệt với phế vật của tên tự xưng là thần y kia, một mực nói là bồi bổ nhưng chỉ khiến bệnh tình của người bệnh trở nên nghiêm trọng chứ không có lợi”. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Tần Lâm quay đầu nhìn Diệp Vãn Nhi.
“Em Vãn Nhi, người bệnh xảy ra chuyện không phải là lỗi của em, mà do chính đơn thuốc này có vấn đề”.
Diệp Vãn Nhi thở phào, nhìn thấy Đoạn Đông Bảo như vậy, ít nhiều gì cô ấy cũng thấy tự trách mình, Tần Lâm nói như thế trong lòng cô cũng dễ chịu hơn nhiều.
Mặc dù Tầm Lâm còn trẻ tuổi, nhưng ngồi ở đó rất có phong thái của một vị đại sư.
Phong thái của Ninh Xuân Thu dựa vào tạo hình, trang phục, tuổi tác cùng với tiếng tăm mới có thể đem lại cảm giác của một vị đại sư cho mọi người.
Còn Tần Lâm chỉ mặc bộ quần áo bình thường, không có bất cứ tạo hình gì liên quan đến Đông y.
Nhưng lúc này anh ngồi ở đó lại đem đến cho mọi người cảm giác của một bậc thầy y học.
Đây mới là cao nhân nói chuyện dựa vào thực lực thực sự!
“Thần y, xin hỏi chữa trị cho anh Đông như thế nào?"
Tần Lâm đáp: “Chữa trị không khó, bảo bọn họ đi hết đi”.
Ông Long đứng dậy, nói với các bác sĩ khác.
“Cảm ơn mọi người hôm nay đã tới, có điều có vị tiểu thần y này ở đây rồi nên không cần đến sự giúp đỡ của mọi người nữa, mời các vị rời đi”.
“Yên tâm, chi phí điều trị tôi sẽ trả đầy đủ, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của mọi người”.
Các vị bác sĩ có chút không bằng lòng, bọn họ muốn xem Tần Lâm chữa trị thế nào, kết quả người ta đã hạ lệnh đuổi khách, rõ ràng là không muốn bọn họ học y thuật.
Đúng là đáng tiếc thật.
Sau khi mọi người rời đi, Tần Lâm cởi áo của Đoàn Bảo Đông.
“Đưa ít rượu đến đây”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...