Tôn Bách Vạn mỉm cười: “Mị Nhi, đây chính là người mà anh đã nhắc với em, bạn học cấp ba của anh, Trần Diên”.
Mị Nhi đột nhiên lộ ra vẻ khinh thường, sau đó nói.
“Chính là cô bạn gái cũ đã chia tay anh phải không? Ha ha, người đẹp, cô cũng có mắt nhìn đấy, may là lúc đầu cô bỏ chồng tôi vì anh ấy nghèo, cho nên bây giờ anh ấy mới có thể một bước thăng thiên như vậy”.
“Nếu không có cô thì anh ấy cũng sẽ không có ngày hôm nay, phải cảm ơn cô thật nhiều mới đúng”.
Mị Nhi bày ra vẻ mặt cao cao tại thượng, giống hệt như một con rồng thần đang nhìn lũ kiến vậy, cô ta nhìn Trần Diên một cách trịch thượng.
Trong mắt cô ta, Trần Diên giống hệt như một người phụ nữ đang mặc cả giá trong chợ không hơn không kém.
“Sao thế, bây giờ chồng tôi phát đạt rồi, chắc cô thấy tiếc chết đi được có đúng không? Chỉ tiếng là bây giờ anh ấy đã có tôi rồi, dù cô có muốn quay lại cũng chẳng còn cơ hội nữa”.
Mị Nhi tỏ ra kiêu ngạo khoác lấy cánh tay của Tôn Bách Vạn, như thể đang khoe ra chiến thắng của mình.
Trần Diên cau mày, cô cảm thấy không thoải mái với cách nói chuyện của Mị Nhi.
“Tôi nói lại một lần nữa, chuyện tôi và Tôn Bách Vạn chia tay không liên quan gì đến việc giàu nghèo.
Hơn nữa, bây giờ anh ấy đang sống rất tốt rồi, cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi cả!”
Mị Nhi cười khẩy: “Bớt bớt lại đi, mọi người đều là phụ nữ cả mà, ai lại không hiểu chứ? Bây giờ nhìn thấy chồng tôi sống tốt như thế, chắc là cô cay cú lắm nhỉ?”
“Nhìn xem cách ăn mặc của hai người kia kìa, chắc cũng không phải giàu có gì cho cam, nói đi, các người sống có ổn không?”
Trần Diên lắc đầu, không nói nên lời, đúng thật là cạn lời với loại người này.
“Tần Lâm, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến bọn họ làm gì”.
Nói xong, Trần Diên kéo tay Tần Lâm rời đi.
Nhìn thấy Trần Diên định đi, Mị Nhi đột nhiên cười châm chọc.
“Sao thế, vừa nói sống có tốt không liền không lên tiếng nữa à? Muốn chạy rồi sao?”
Nói xong, Mị Nhi bước tới, khoác lấy tay Trần Diên.
“Cô chột dạ gì chứ, đừng chạy mà!”
Trần Diên chau mày, đẩy tay ra: “Cô buông tôi ra, làm gì thế!”
Bị nắm chặt tay nên lúc đó Trần Diên mới đẩy cô ta ra, sắc mặt Mị Nhi đột nhiên thay đổi.
“Cô dám đẩy tôi? Muốn chết à!”
Mị Nhi đưa tay lên, tát về phía cô!
Cô ta đã chuẩn bị sẵn cú tát này lâu lắm rồi, chỉ cần đợi có cơ hội sẽ lập tức ra tay.
Một là vì đố kị, hai là vì muốn báo thù cho Tôn Bách Vạn.
Mị Nhi muốn để cho Trần Diên biết, bây giờ Tôn Bách Vạn đã là một ông chủ lớn mà cô không thể nào với tới được!
Sắc mặt Tần Lâm chợt thay đổi, có anh ở cạnh bên, đương nhiên sẽ không thể nào để cho Mị Nhi làm theo ý cô ta được.
Tần Lâm nắm lấy cổ tay của Mị Nhi, sau đó tát trả.
‘Bốp’ một tiếng!
Tần Lâm tát thẳng vào mặt Mị Nhi, ngay lập tức xuất hiện một dấu vân tay rõ ràng trên khuôn mặt trắng bệch của cô ta, phấn má cũng bị cái tát làm cho vơi đi ít nhiều.
Mị Nhi sững sờ, đứng một lúc lâu vẫn chưa định thần lại được, sau đó cô ta cảm thấy mặt mình đau như lửa đốt, vô cùng tức giận.
“Tên khốn! Anh dám đánh tôi à? Anh có biết tôi có thân phận gì không, sao anh lại dám vô lễ với tôi?”
“Tên rẻ rách, có tin là chồng tôi sẽ giết chết anh không?”
“Còn dám đánh tôi, có ngon thì đánh lại lần nữa xem?!”
Tần Lâm cười khẩy: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy yêu cầu như thế này đấy, nếu đã như vậy thì tôi sẽ toại nguyện giúp cô”.
Nói xong, Tần Lâm tiếp tục tát cô ta thêm một cái nữa.
Bốp!
Một cái bạt tai trực tiếp tát thẳng vào mặt cô ta.
Lần này Mị Nhi trực tiếp lùi về phía sau, tuy Tần Lâm đã khống chế lực đánh, nhưng đối với một người phụ nữ bình thường thì vẫn không thể nào chịu nổi.
Mị Nhi bị tát đến mức xoay một vòng rồi ngã nhào xuống đất.
“A!”
Mị Nhi hét lên một tiếng, phần mặt còn lại của cô ta sưng lên, giống như một cái đầu heo vậy.
Hai cái tát này thu hút sự chú ý của mọi người, không ngờ lại có người ẩu đả ở đây, thật là không biết phép tắc!
Tôn Bách Vạn sững sờ, không ngờ tên này lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy, dám ra tay ở đây ư?
“Mị Nhi!”
Tôn Bách Vạn vội vàng đỡ Mị Nhi dậy, lúc này anh ta mới phát hiện cằm và mũi của Mị Nhi đã bị xiên vẹo.
Sắc mặt Tôn Bách Vạn đột nhiên thay đổi, vô cùng tức giận.
“Mẹ kiếp, chẳng phải cô nói chưa từng đi phẫu thuật thẩm mỹ sao!”
Mị Nhi cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, cô ta nhanh chóng sờ cằm và mũi, đột nhiên sắc mặt trở nên xám xịt như xác chết.
“Chồng à...
em sai rồi, anh ta đánh em, anh phải trả thù cho em trước!”
Tôn Bách Vạn tức điên người, mặc dù nhìn thấy khuôn mặt như bị giày đạp lên của Mị Nhi khiến anh ta vô cùng tức giận, nhưng việc có người đắc tội với người phụ nữ của anh ta càng không thể nào tha thứ được.
Tôn Bách Vạn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tần Lâm.
“Thằng khốn, mày thật sự không biết tao là ai sao? Dám đánh người phụ nữ của tao à, tao nghĩ mày không thiết sống rồi chứ gì!”
Tôn Bách Vạn vừa dứt lời, cách đó không xa có vài nhân viên bảo vệ và một người đàn ông mập mạp đi tới.
“Tổng giám đốc Tôn, đã xảy ra chuyện gì vậy!”
Tôn Bách Vạn vội vàng nói: “Anh Ninh! Anh đến đúng lúc lắm, tên chó chết này đánh vợ của tôi!”
Ninh Cường tiến tới cùng với vài nhân viên bảo vệ, cau mày nhìn khuôn mặt bị đánh vẹo của Mị Nhi, đột nhiên nổi giận.
“Xấc xược! Người của tổng giám đốc Tôn mà cũng dám động vào sao? Cậu có biết đây là nơi nào không!”
Trong lúc nói, một vài nhân viên bảo vệ đã vây quanh Tần Lâm.
Sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi.
“Toi rồi, thằng nhóc này gây ra chuyện rồi”.
“Tôn Bách Vạn đã đủ lợi hại rồi, Ninh Cường này còn hơn gấp bội”.
“Đúng thế, Ninh Cường là người chịu trách nhiệm ở đây, người tổ chức Hiệp hội Công nghiệp này khá quyền lực, ai cũng không dám dây vào!”
“Toi rồi, tên nhóc này hôm nay phải bò ra ngoài rồi!”
“Haiz, cũng không còn cách nào khác, ai bảo cậu ta đắc tội với nhân vật lớn chứ”.
“...”
Mọi người đều có thể nhìn thấy toàn bộ sự việc này, chính Tôn Bách Vạn và Mị Nhi đã chủ động khiêu khích trước, Mị Nhi ra tay trước nên Tần Lâm mới đánh trả.
Nhưng Tôn Bách Vạn lại là nhân vật lớn, có quyền có thế, dù cho anh ta có chủ động đánh ai thì người đó vẫn phải nhịn.
Nếu không sẽ có kết quả như vậy, Tần Lâm đang bị bao vây.
Sắc mặt Trần Diên có chút khó coi, cô lo lắng nắm lấy cánh tay Tần Lâm, sau đó nói.
“Tôn Bách Vạn! Anh quá đáng lắm rồi đấy!”
Tôn Bách Vạn hừ lạnh một tiếng: “Tôi quá đáng? Tại sao lúc trước đá tôi cô không nói mình quá đáng đi? Còn dám đánh người phụ nữ của tôi, hôm nay tôi phải cho các người biết được chênh lệch đẳng cấp là gì, các người trong mắt tôi chẳng qua chỉ là một đám hạ đẳng mà thôi! Anh Ninh, lột sạch quần áo của bọn họ rồi ném ra ngoài!”
Ninh Cường gật đầu, cho dù có xảy ra chuyện thì cùng nhau giải quyết một chút là được, nếu đã làm lớn như thế này thì coi như xong đời.
Nhưng mối quan hệ giữa Ninh Cường và Tôn Bách Vạn lại không bình thường chút nào, cả hai đều có một số giao dịch kinh doanh với nhau, vậy nên Ninh Cường sẽ chủ động để duy trì mối quan hệ của bọn họ.
Nếu hôm nay những người này lại dám đắc tội như thế với Tôn Bách Vạn, vậy thì đừng trách ông ta độc ác.
Dù sao thì xem ra tên nhóc này cũng chẳng có lai lịch gì, nhưng hôm nay khách quý đến đây đều quen biết Ninh Cường, nếu đã không phải khách thì càng không sợ phật lòng.
“Thằng nhóc, biết điều thì hãy cởi đồ rồi cút khỏi đây đi, nếu như để tôi đích thân ra tay thì cậu sẽ khó coi lắm đấy”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...