"Không được, cứ thế này thì thua mất!"
Khúc Đình vội vàng gửi tin nhắn cho Dương Uy, chẳng mấy chốc, một nhân viên công tác đi lên, đến trước mặt ông lão, nói nhỏ.
"Ông lão, ông chủ của ông bị ngã trong phòng vệ sinh".
"Cái gì!"
Ông lão kích động đứng dậy, vội vàng chạy ra sau cánh gà, xông thẳng vào nhà vệ sinh, ông lão gặp chuyện rồi nên mới chạy nhanh như bay vậy.
MC trên sân khấu thấy vậy, liền nói.
"Trận thứ hai Khúc Đình thắng, Khúc Đình thắng liên tiếp hai trận, lần so tài này Khúc Đình thắng".
Sắc mặt Diệp Vãn Nhi vô cùng khó coi, cái gì thế này? Rõ ràng là có dàn xếp mà!
Ông lão vừa nãy tự nhiên chạy đi, nhất định là vì nhân viên công tác đã nói gì với ông lão, mọi người đều có kinh nghiệm, nếu như vì đau bụng mà chạy thì nhất định sẽ không như vậy, đau bụng nhất định sẽ ôm bụng mà chạy.
Diệp Vãn Nhi đứng dậy nói: "Như thế không công bằng? Ông lão lúc nãy không bị đau bụng mà đi vệ sinh, mấy người không điều tra kỹ đã đoán định thắng thua? Qua loa quá!"
Diệp Vãn Nhi ngày thường vô cùng dịu dàng, nhưng bị bắt nạt như vậy vẫn khá tức.
MC cười ha ha nói: "Cũng không có cách nào khác, tiêu chuẩn phán định thắng thua đã vậy, xin lỗi Diệp tiểu thư, cô bị loại rồi".
Diệp Vãn Nhi tức đến mức tái mét mặt, tức giận đi xuống khán đài, ngồi cạnh Tần Lâm, viền mắt hồng hồng, trông như sắp khóc.
Tần Lâm xoa đầu cô ấy, an ủi cô ấy.
Diệp Vãn Nhi bĩu môi nói: "Bắt nạt người khác quá đi mất, đã có dàn xếp kết quả như vậy thì thi làm gì nữa?"
Tần Lâm cười nhạt: "Yên tâm, anh sẽ đòi lại công bằng cho em".
Tần Lâm vốn không chuẩn bị để lên sân khấu, dù sao trận tỉ thí nhỏ này cũng không đáng để anh lên.
Nhưng Diệp Vãn Nhi lại bị đối xử bất công như vậy khiến Tần Lâm vô cùng tức giận, nếu đã không muốn công bằng, vậy anh sẽ cho bọn họ biết thế nào gọi là bị đè bẹp.
Diệp Vãn Nhi sững sờ: "Anh Tiểu Lâm, bọn họ rõ ràng ăn gian, cho dù anh có lên, y thuật của anh vẫn bị bọn họ chôn vùi thôi".
Tần Lâm nói: "Yên tâm đi, trước y thuật tuyệt đối, chút mánh khóe này chẳng có tác dụng gì đâu".
Sau khi qua vòng một, Khúc Đình thuận lợi thăng cấp.
Vòng loại thứ hai bắt đầu, đối thủ thứ nhất của Khúc Đình là Tần Lâm.
Do chương trình so tài thần y cố gắng sắp xếp theo tuổi tác, tuổi tác tương đương dễ được xếp cùng một cặp.
Trên nguyên tắc là một bác sĩ Tây y đấu với một bác sĩ Đông y, như vậy mới thêm phần thú vị.
Vậy nên Tần Lâm và Khúc Đình đối đầu cũng là chuyện có thể đoán trước.
Khúc Đình lạnh lùng hừ một tiếng:"Diệp Vãn Nhi cũng thua tôi rồi, mà anh còn có gan để đấu với tôi, đúng là làm trò".
Tần Lâm lạnh lùng không nói gì.
Hai người ngồi xuống, bệnh nhân lượt thứ nhất lên sân khấu.
Hai người đều ôm lấy cánh tay mình, dáng vẻ vô cùng đau đớn.
"Hai người bệnh này đều bị trật khớp, chỉnh hình là một khoa vô cùng quan trọng trong giới y học của chúng ta, vậy nên lần này chúng ta sẽ so xem tốc độ..."
Khi MC đang giới thiệu, Tần Lâm tiến lên, tóm lấy tay người bệnh, một tay ấn lấy vai anh ta, sau đó dùng sức bóp một cái.
Rắc một tiếng, tay người bệnh đã khỏi.
Người bệnh nhe răng há miệng cử động một chút, sau đó lộ vẻ kinh ngạc.
"Khỏi rồi? Hi! Thật sự khỏi rồi! Nhanh quá!"
Bác sĩ dưới khán đài đều sững sờ.
Như thế này thì nhanh quá?
MC còn chưa nói xong, Tần Lâm đã chữa xong rồi, lại nhìn sang bên Khúc Đình, còn chưa kịp kiểm tra nữa!
Tốc độ chữa bệnh của Tần Lâm khiến mọi người kinh ngạc.
Mấy chuyên gia lão làng của khoa chỉnh hình cũng trợn to mắt, đứng lên, nhìn chằm chằm vào cảnh trên sân khấu.
Tiếc là máy quay còn chưa kịp ghi hình, nếu không cảnh vừa nãy của Tần Lâm mà được quay lại, sau này có thể tua chậm lại để xem.
Mẹ kiếp, nhanh quá đi mất?
Người bệnh còn chưa chuẩn bị xong, anh đã chữa xong bệnh rồi?
Trong tình huống thông thường, bị trật khớp có rất nhiều loại, vị trí khác nhau, phương pháp chỉnh khớp cũng khác nhau.
Vậy nên đầu tiên phải kiểm tra, ấn bóp, hỏi xem người bệnh đau chỗ nào, không đau chỗ nào, sau đó mới chẩn đoán vị trí bị trật khớp cùng cách chỉnh khớp.
Tuy nhiên Tần Lâm chẳng cần phán đoán như vậy, liền tiến lên tóm lấy tay người ta để chỉnh khớp.
Chuyên gia dưới sân khấu đều đoán già đoán non, có thể là cái giây phút Tần Lâm tóm lấy cánh tay của đối phương đã đoán ra vị trí bị trật khớp của anh ta!
Đúng là tốc độ tia chớp mà!
Diệp Vãn Nhi dưới sân khấu cười, anh Tiểu Lâm đúng là lợi hại, còn chẳng cho đối phương có cơ hội ăn gian.
Mấy thủ đoạn kia chẳng có tác dụng gì với Tần Lâm.
Tần Lâm bây giờ đã chữa trị xong rồi, chẳng nhẽ có thể tuyên bố Tần Lâm thua sao? Khán giả bên dưới đâu có mù?
Khúc Đình trợn to mắt, còn chưa đợi nói hết câu, Tần Lâm đã chữa xong rồi, vậy phải làm thế nào?
Nhìn Dương Uy dưới sân khấu, Dương Uy cũng nhíu mày, chuyện này khó có thể chơi bẩn rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Trọng tài trên sân khấu tuyên bố: "Vòng thứ nhất, Tần Lâm thắng”.
Vòng thứ nhất kết thúc, lượt người bệnh thứ hai lên sân khấu.
Hai người bệnh bước đi khập khiễng, hình như có vấn đề về đi đứng, có vẻ như chân có vấn đề.
Khi trên sân khấu, Dương Uy đánh mắt với người bệnh của Tần Lâm, hai người nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau.
Không còn cách nào khác, trọng tài đã giở trò rồi, nhưng tốc độ chữa bệnh của Tần Lâm nhanh quá, không cho bọn họ có cơ hội, chỉ có thể ra tay với người bệnh sau.
Cho người bệnh mười nghìn tệ, để bệnh của anh ta "chữa không khỏi".
Loại cuộc thi này cơ bản đều dựa vào việc người bệnh nói ra cảm giác của mình, mặc dù anh chữa khỏi rồi, nhưng tôi cảm thấy vẫn khó chịu thì bác sĩ cũng hết cách.
Sau khi ngồi xuống, người bệnh chỉ vào chân mình: "Mấy ngày trước khi qua đường bị trẹo chân nên mới vậy".
Tần Lâm vén quần anh ta lên, nhìn thấy mắt cá chân xưng to đến tím tái.
"Dễ xử lý".
Nếu như là bác sĩ bình thường, chắc phải mất hai ba ngày mới chữa khỏi, nhưng Tần Lâm đã ra tay thì sẽ xong việc ngay.
Một cây kim bạc khá thô đâm vào mắt cá chân, máu bắt đầu chảy ra, chảy toàn máu bầm màu đen.
Cùng lúc, Tần Lâm đứng bên nghiền thảo dược, pha bột thảo dược với nước, tạo thành thuốc cao, đợi máu bầm chảy hết, đắp thuốc cao lên.
Sau đó, Tần Lâm bấm huyệt hai lần vào vị trí trên bắp chân, để người bệnh mất cảm giác đau đớn.
Trong khi băng bó, còn cẩn thận đắp thêm thuốc cao vào.
Mấy động tác này trôi chảy vô cùng, mấy bác sĩ Đông y bên dưới đều giơ ngón trỏ.
Tốc độ nhanh quá!
Mặc dù Tần Lâm rất ung dung thong thả chữa, nhưng hiệu suất rất cao, nhẹ nhàng mà chữa trị nhanh như chớp.
"Chắc tay quá, vừa nhanh vừa chắc chắn, cậu thanh niên này không đơn giản nhỉ".
"Không chỉ không đơn giản, anh xem cậu ấy nghiền thuốc chưa, không dư bất kỳ động tác thừa nào, chẳng mấy chốc đã pha xong thuốc cao, lợi hại quá".
"Đây đúng là phải thành thạo lắm thì mới làm được như vậy, chắc dù có là tôi thì cũng không làm tốt được như vậy".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...